Từ lúc rời đi phòng làm việc Cố đạo, ánh mặt trời ngoài cửa sổ vẫn rất bắt mắt.
Nguyễn Nhuyễn bị Lục Ly ôm ngồi lên xe, chuẩn bị về nhà.
Còn Nguyễn Nhuyễn rốt cuộc vì sao lại cao hứng, thật ra thì chính cô cũng không nói ra được, chỉ là cảm thấy cao hứng.
Nhưng cao hứng hơn, cô phải lôi kéo Lục Ly đi siêu thị một chuyến, mới xem như mình hoàn thành nhiệm vụ.
Cô ghé vào cửa xe ghế ngồi phía sau, nhìn phong cảnh xẹt qua cửa.
Nếu như nhớ không lầm mà nói, thật ra thì ở gần nhà Lục Ly có một siêu thị rất lớn, nhưng Nguyễn Nhuyễn sợ mình bỏ qua, vẫn luôn hết sức chăm chú nhìn ngoài cửa kính xe.
Ngoài cửa người đi đông đảo, đi tới đi lui.
Cuối mùa xuân, ánh mặt trời ấm áp, chiếu vào trêи người ấm áp dào dạt, gần đây mặt trời mỗi ngày đều rất rực rỡ, Nguyễn Nhuyễn cũng đặc biệt thích.
Cô rất không thích ngày mưa, ngày mưa đối với Nguyễn Nhuyễn mà nói, đặc biệt phiền toái.
Lục Ly thỉnh thoảng nhìn qua kính chiếu hậu nhìn về phía Nguyễn Nhuyễn, có chút kinh ngạc: “Mày sao lại nhìn chằm chằm ngoài cửa thế?”
Nguyễn Nhuyễn không nói chuyện, quay đầu nhìn Lục Ly.
Lục Ly cười khẽ, nhướng mày hỏi: “Muốn ra ngoài đi dạo sao?”
“Meo?”
Nói thật, Nguyễn Nhuyễn thật sự rất muốn đi xuống dạo chơi.
Tuy rằng nói được Lục Ly ôm về nhà nuôi dưỡng vô cùng may mắn, nhưng đồng dạng Nguyễn Nhuyễn cũng có bối rối.
Cô thật sự rất muốn đi ra ngoài một chút, ở trêи đường lớn đi đi dừng dừng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-va-meo-cua-anh-ay/1805628/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.