Bách Việt Phong còn muốn nói gì nữa nhưng tiếng chuông điện bất ngờ đã giết chết mọi suy nghĩ trong đầu anh ta ngay tại cổ họng.
Anh ta ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông đang đứng dựa bên cửa sổ.
Chuông điện thoại dùng nhạc không lời đơn điệu như vậy, ở đây ngoài Diệp Tu Bạch ra thì không còn ai khác.
Ngón tay thon dài với các đốt tay rõ ràng trắng quá mức của anh cầm lấy chiếc điện thoại màu đen, ánh mắt lạnh nhạt lướt nhìn tên trên màn hình điện thoại, ánh mắt sâu thăm thẳm.
Thấy vẻ mặt đó của anh, Bách Việt Phong có chút tò mò.
Anh và Diệp Tu Bạch quen biết nhiều năm như vậy, bắt đầu từ hồi cấp ba anh đã biết rõ Diệp Tu Bạch là người rất lãnh đạm.
Nói dễ nghe là lãnh đạm, nói khó nghe một chút là lạnh lùng tàn nhẫn.
Bao năm qua đi, anh chưa bao giờ thấy sắc mặt Diệp Tu Bạch có thể thay đổi chỉ vì một cuộc điện thoại. Cho dù cuộc điện thoại đó có thể là một phi vụ làm ăn mấy trăm triệu.
Nhưng bây giờ...
Ánh mắt Bách Việt Phong ngập tràn hứng khởi.
Lúc này, Diệp Tu Bạch cuối cùng cũng nghe điện thoại, vừa lên tiếng đã là giọng nói và khí thế rất dễ phân biệt, mang đậm chất Diệp Tu Bạch: "Cô Chu, chào cô."
Bách Việt Phong: "..."
Còn tưởng là tình nhân bất ngờ xuất hiện của Diệp Tu Bạch, không ngờ lại là cô giáo của tên nhóc Diệp Sơ Dương.
Bách Việt Phong trợn ngược mắt.
"Ngài Diệp, rất xin lỗi vì giờ này còn làm phiền anh. Nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-quoc-dan-cuu-thieu-xin-thinh-giao-chu-ut-tong-tai-yeu-khong-nao/194028/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.