"Đương nhiên là biết." Diệp Tu Bạch lạnh nhạt nói: "Nhưng nếu như chị ta có bản lĩnh thì đã không tới nỗi chả lấy mạng được một ai."
Nghe hiểu được câu nói không mấy rõ ràng của Diệp Tu Bạch, cũng nghe được ý nghĩa mỉa mai sâu sắc trong đó, Bách Việt Phong khóe miệng co giật.
Ba của Diệp Sơ Dương có chín người con, Diệp Sơ Dương đứng hàng thứ chín, là huyết mạch chính thống. Tám người còn lại hoàn toàn đều là con rơi con vãi của Diệp Hành Nhiên với những người đàn bà khác.
Những năm qua, Bách Minh Nguyệt đã phải đổ không ít tâm huyết để có thể giúp Diệp Sơ Dương an toàn sống tới năm mười tám tuổi và có thể thuận lợi giành được quyền thừa kế.
Bà ta không những phải đề phòng mấy kẻ nghiệt chủng, còn phải lấy mạng những nghiệt chủng đó.
Có điều...
Mười tám qua, chả có nghiệt chủng nào chết cả.
Nghĩ tới đây, Bách Việt Phong lại nhớ tới một câu nói mà trước đây Diệp Tu Bạch dùng để hình dung về Bách Minh Nguyệt...
Dã tâm cao tận mây xanh có điều mệnh bạc như giấy.
Đây là một cách hình dung vô cùng xác đáng.
"Được thôi, nếu cậu đã tự tin như vậy thì tôi cũng không nói gì nữa." Bách Việt Phong xua tay, sau đó liền quay đầu nói với Túc Nhất: "Túc Nhất, hãy mô tả sinh động hình tượng về dáng vẻ Cửu thiếu nhà các cậu khi đi làm thầy bói cho chúng tôi nghe nào!"
Nghe vậy, Túc Nhất sững người, sau đó trên gương mặt lạnh lùng xuất hiện thần sắc rầu rĩ.
Bình thường anh đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-quoc-dan-cuu-thieu-xin-thinh-giao-chu-ut-tong-tai-yeu-khong-nao/194027/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.