Edit: Tử Đằng
Nhìn vẻ mặt Diệp Sơ Dương, Diệp lão gia thật sự luyến tiếc.
Giống như lúc trước Diệp Sơ Dương từng nói, toàn bộ Diệp gia này, Diệp lão gia sủng ái nhất chính là cháu đích tôn của mình.
Hiện tại nhìn biểu tình của Diệp Sơ Dương, sự quật cường hiện lên trong đôi mắt, cặp mắt đào hoa kia thật giống với biểu tình năm đó của Diệp Hành Nhiên đến cỡ nào.
Năm đó Diệp lão gia đã có một quyết định sai lầm, làm hại gia đình nhỏ Diệp Hành Nhiên biến thành cái dạng này. Lúc này Diệp Sơ Dương đang đi lên con đường của Diệp Hành Nhiên, nhưng Diệp lão gia khẳng định mình không thể lại giẫm lên vết xe đổ được.
Diệp lão gia hung hăng hít một hơi, đang nỗ lực làm mình bình tĩnh trở lại.
Một giây qua đi, ông cuối cùng vẫn là té thật mạnh lên ghế sofa. Ông nắm thật chặt cây quải trượng, nhìn chằm chằm Diệp Tu Bạch, giọng nói khàn khàn dò hỏi “Các người ở cùng nhau khi nào?”
Ở bên nhau?
Nếu lúc này tình cảnh có vẻ không đúng lắm, Diệp Sơ Dương có khi đã muốn cùng với ông nội nhà mình mà phản biện về cách dùng từ cho chính xác rồi. Nhưng là ---
Cô không dám.
Diệp Sơ Dương im lặng, trong lòng nhắc mãi một câu, cũng không dám mở miệng khi ông nội đang nhìn chằm chằm Diệp Tu Bạch.
Nhưng cũng chính lúc này, Diệp Tu Bạch lại mở miệng.
“Một thời gian rồi. Vẫn là câu nói kia, chuyện này không liên quan đến Tiểu Cửu, Ba muốn đánh cứ đánh con là được. Đánh cậu ấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-quoc-dan-cuu-thieu-xin-thinh-giao-chu-ut-tong-tai-yeu-khong-nao/1377092/chuong-1224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.