Edit: Tử Đằng
Chấp nhận chuyện tình cảm này, duy trì chuyện tình cảm này, cũng làm Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch tốn không ít sức lực.
Chú Phúc chứng kiến Diệp Tu Bạch lớn lên, sau lại nhìn Diệp Sơ Dương lớn lên.
Hai người cũng giống như con của chú vậy, chú thật lòng yêu thương họ, đương nhiên cũng hy vọng họ có một kết cục tốt đẹp.
Nghĩ đến đây, chú nhanh chóng bước tới trước mặt Diệp lão gia, sau đó đối với Lương Cẩm Tú nhẹ nhàng nói “Lương tiểu thư, mời.”
Sắc mặt Lương Cẩm Tú lúc này cực kỳ khó coi.
Cô vốn tin rằng thành công mười mươi, lại không ngờ cuối cùng lại bị người ta dùng phương thức như vậy mà đuổi về.
Thật là mất mặt!
Đã thế lại còn bị Diệp Sơ Dương làm bẽ mặt, cô càng thêm tức giận.
Lương Cẩm Tú hung hăng hít một hơi, cuối cùng vẫn là nén lửa giận trong người mà đứng lên rời đi.
Xem ra, cô đã thật sự xem thường Diệp Sơ Dương, xem thường Diệp gia rồi.
Lương Cẩm Tú nhanh chóng bị chú Phúc dẫn đi. Giờ phút này trong thư phòng chỉ còn lại Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch cũng đang gặp phải một hồi đại chiến.
Diệp Sơ Dương cảm thấy thật vui vẻ khi tình địch Lương Cẩm Tú đã rời đi, nhưng còn chưa kịp liếc chú út một cái, đắc ý một chút, bên tai bỗng nhiên truyền đến một tiếng hét phẫn nộ!
“Hỗn trướng!”
Diệp lão gia cũng không biết đã đứng lên từ lúc nào, chống cây quải trượng (gậy batoong) nhìn chằm chằm hai thằng nhóc nhà mình, trong lòng tràn đầy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-quoc-dan-cuu-thieu-xin-thinh-giao-chu-ut-tong-tai-yeu-khong-nao/1377091/chuong-1223.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.