Edit: Cao Hoa
Diệp Sơ Dương còn chưa kịp phản ứng, thì cánh cửa lớn đã bị mở ra. Hai nhà sư lúc vừa mới rời đi hồi nãy liền đứng trước mặt Diệp Sơ Dương.
Mới vừa rồi Diệp Sơ Dương chỉ nhìn thấy bóng dáng của hai người.
Lúc này rốt cuộc cũng đã thấy mặt.
Nhà sư đứng bên trái nhìn có vẻ trẻ hơn, cũng hơi gầy hơn một chút. Nhà sư đứng bên phải, trên mặt có khắc hình một con dấu.
Con dấu màu vàng có hình chữ Vạn.
Thoạt nhìn có vẻ như thuộc nhà Phật.
Hai nhà sư lạnh lùng đứng nhìn Diệp Sơ Dương, nhà sư có dấu ấn chữ Vạn tức khắc cười lạnh, “Ya. Tiểu tử thối. Ta sớm đã biết ngươi trốn ở chỗ này, ngươi thật đúng là to gan.”
Nghe thấy tên hòa thượng nói vậy, Diệp Sơ Dương đại khái cũng biết, có lẽ từ đầu, hai tên này đã biết sự hiện diện của cô ở đây.
Lúc hai người đó đứng ở chỗ này nói một phen, cũng là cố ý cho cô nghe thấy mà thôi.
Chẳng trách còn nói cái gì mà muốn giết người.
Diệp Sơ Dương cười nhếch môi, độ cong rất nhỏ, cô hơi nghênh cái đầu, rất có vài phần không chút để ý nói, “Ta tự nhận mình cũng đã đủ cẩn thận. Không ngờ vẫn bị các ông phát hiện. Chi bằng hai vị nói cho tôi biết, hai vị đã phát hiện ra tôi như thế nào?”
“Hư! Không đơn giản vậy chứ?” nhà sư có dấu ấn dùng ánh mắt khinh thường nhìn chằm chằm Diệp Sơ Dương, nhìn nửa ngày cuối cùng hơi hơi ngẩng cằm nhẹ nhàng nói, “Ngày hôm qua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-quoc-dan-cuu-thieu-xin-thinh-giao-chu-ut-tong-tai-yeu-khong-nao/1376627/chuong-759.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.