*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt, không chút do dự, lập tức liền gật đầu với Thành Khải Uyên, “Tôi sẽ giúp anh.”
Nghe vậy, đôi mắt đen nhánh của Thành Khải Uyên lập tức sáng rực.
Anh kìm nén kích động hỏi, “Cửu thiếu có biết vì sao anh bạn của tôi lại thành ra như vậy không?
“Cái này phải đi gặp bạn của anh đã. Cùng với miếng Phật bài mới xác định xem vấn đề.” Diệp Sơ Dương hướng về đối phương cười cười, sau đó lời nói mang vài phần tò mò, “Thành tiên sinh lựa chọn mang miếng Phật bài này đến chỗ tôi, hẳn là cũng cho rằng miếng Phật bài đó có vấn đề chứ?”
Kỳ Thực, đối với Thành Khải Uyên, câu hỏi của Diệp Sơ Dương không phải là một câu trả lời tốt.
Đợi lát nữa nghe được hắn trả lời, nếu là người có tâm, chỉ e là sự việc càng nghiêm trọng hơn.
Nhưng hiện tại cũng không rảnh để lo đến thứ khác.
Thành Khải Uyên gật đầu với Diệp Sơ Dương, lại nhìn thoáng qua Cát Trung Thông đang ngồi bên cạnh, mở miệng đem hết sự nghi hoặc mà nói ra.
“Không dấu gì cậu, cái Phật bài này là do một vị trưởng quan (chỉ huy quân sự) tặng cho bạn của tôi. Vị trưởng quan kia nói Phật bài này là tốt lắm, ai mà mang nó theo bên mình thì hàng năm đều gặp may mắn.”
Thành Khải Uyên vừa nói, một tay vừa véo véo ấn dường, tiếp tục nói, “ Tuy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-quoc-dan-cuu-thieu-xin-thinh-giao-chu-ut-tong-tai-yeu-khong-nao/1376555/chuong-687.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.