Cho dù đáp án lúc bấy giờ rất rõ ràng, nhưng Diệp Tu Bạch và Lục Cảnh Hoành vẫn cực kì bình tĩnh.
Sau khi Lục Cảnh Hoành nghe được câu hỏi của Diệp Sơ Dương, bỗng cười sặc sụa: "Diệp Cửu thiếu, cậu nhớ này, thời gian bây giờ của chúng ta còn khoảng bốn phút. Được rồi, đừng chần chừ nữa, đi nhanh thôi."
Dứt lời, Lục Cảnh Hoành bèn tiến lên.
Thấy vậy, ba người còn lại cũng không chậm trễ.
Hai phút sau, Diệp Sơ Dương quay đầu nhìn chiếc máy bay phía sau lưng cùng với mặt đất.
Thật ra xem kĩ vẫn thấy rõ được, bãi cỏ trên đất có dấu vết bị đào xới qua.
Tới đây, Diệp Sơ Dương bỗng cảm thán một tiếng…
Đối phương thật lợi hại.
Có thể động tay chân ở một bãi đậu máy bay lớn như vậy mà không bị người khác phát hiện, hoặc là rất biết cách ẩn núp, hoặc đã bàn bạc kĩ lưỡng với người nào đó ở sân bay này rồi.
Diệp Sơ Dương tin vào vế sau hơn.
"Tam gia, không kịp rồi." Túc Nhất ngẩng đầu nhìn khoảng đất trống trước mặt, lại cúi đầu nhìn đồng hồ trên tay, con số trên đó hiển thị chỉ còn thời gian một phút.
Phải chạy khỏi nơi này trong vòng một phút, vốn dĩ không thể nào.
"Có đồng xu không?"
Sau khi Diệp Tu Bạch và Lục Cảnh Hoành nghe lời nhắc nhở của Túc Nhất đều im lặng, và ngay lúc đôi mắt của hai người càng lúc càng trở nên tối sầm, một giọng nói bỗng vang lên mang theo vài phần kìm nén.
Diệp Tu Bạch nhìn thiếu niên ở bên cạnh.
Diệp Sơ Dương đút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-quoc-dan-cuu-thieu-xin-thinh-giao-chu-ut-tong-tai-yeu-khong-nao/1376053/chuong-185.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.