Đối với câu nói này của Lục Cảnh Hoành, Diệp Sơ Dương hơi trợn mắt, sau đó đặt khẩu AWM sang một bên.
Thấy kẻ đột kích kia được xử lý xong xuôi, Lục Cảnh Hoành cũng hơi yên tâm trở lại, trực tiếp đi đến bên cạnh Lục Diệc Nhiên, giơ tay kiểm tra vài lần trên thân thể của cậu nhóc.
Lục Diệc Nhiên là đứa cháu duy nhất của nhà họ Lục, bất kể vì lý do nhà họ Lục hay vì chị hai của mình, Lục Cảnh Hoành vẫn phải bảo vệ tốt cho cậu nhóc.
Cũng may, không sao cả.
"Diệp Cửu thiếu, cám ơn cậu." Lục Cảnh Hoành một tay đặt lên vai cậu nhóc, sau khi xoa xoa đầu của Lục Diệc Nhiên an ủi, quay đầu nhìn sang Diệp Tu Bạch đã tụ họp với thiếu niên.
Nghe lời, Diệp Sơ Dương đảo mắt, nhẹ giọng cười nói: "Lục Nhị thiếu thật khách sáo."
Việc hôm nay vẫn chưa biết do ai gây ra sự cố như vậy, nếu đối phương nhắm vào cô và Diệp Tu Bạch, tức nghĩa Lục Cảnh Hoành và Lục Diệc Nhiên bị bọn họ liên lụy.
Trong tình huống như vậy, cô bảo vệ tốt cho Lục Diệc Nhiên vẫn rất hợp tình hợp lý.
"Bây giờ nói lời cám ơn vẫn còn sớm." Diệp Tu Bạch liếc Lục Cảnh Hoành một phen, giọng nói hờ hững.
Nghe sao có chút thâm sâu, Lục Cảnh Hoành và người đàn ông đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt của hai người cùng nhìn về một nơi phía không xa kia.
Sân bay này là sân bay lớn nhất của đế đô nước M, sân đậu máy bay rất rộng rãi, và vị trí bọn họ đang đứng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-quoc-dan-cuu-thieu-xin-thinh-giao-chu-ut-tong-tai-yeu-khong-nao/1376052/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.