Đối với cháu của mình, Lục Cảnh Hoành trước giờ không hề khách sáo.
Anh xách cổ áo cậu nhóc về trước cửa phòng, giơ chân muốn đạp tung cửa phòng ra, nhưng ngay lập tức Lục Cảnh Hoành lại đột nhiên quay đầu lại, bắt gặp ngay ánh mắt Diệp Sơ Dương, anh nhướng mày nói: "Diệp Cửu thiếu, nếu như cậu thay đổi ý định, có thể tới tìm tôi!"
Thay đổi ý định?
Thay đổi ý định gì?
Nhất thời, Diệp Sơ Dương thậm chí không phản ứng kịp.
Tuy nhiên khi nghe thấy tiếng bật cười ở bên cạnh, thiếu niên lập tức bừng tỉnh.
Ờ, nói việc cô thích ai đó sao?
Ý của Lục Cảnh Hoành là nếu cô đổi ý thích Lục Diệc Nhiên hoặc anh ta thì có thể tới tìm anh ta?
Khóe miệng Diệp Sơ Dương co giật, hơi buồn cười.
Cho dù cô thực sự hẹn hò thì tuyệt đối cũng không hẹn hò với người nhà họ Lục.
Khi còn là Diệp Sơ, toàn bộ tâm trí của cô đều là Huyền Môn. Bây giờ trở thành Diệp Sơ Dương, đóng giả thiếu niên, trong thời gian ngắn, cô chắc cũng không muốn tìm một người đàn ông để hẹn hò.
Hơn nữa, việc gì cũng phải xem duyên phận và cảm giác.
"Thực sự muốn tìm Lục Cảnh Hoành?"
Diệp Tu Bạch ngồi trên ghế, dáng người thư thái dựa vào lưng ghế, ánh mắt anh nhìn sang cậu thiếu niên nhìn có vẻ đã trầm ngâm hồi lâu như thể đang ngẫm nghĩ điều gì, bỗng nhiên hỏi một câu không rõ ý đồ.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương liền chớp chớp mắt, bật cười nói: "Sao có thể. Đã nói rồi, cháu thích kiểu đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-quoc-dan-cuu-thieu-xin-thinh-giao-chu-ut-tong-tai-yeu-khong-nao/1376034/chuong-166.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.