Lời của Lục Cảnh Hoành vừa dứt, không khí bị bao trùm bởi sự tĩnh lặng.
Lục Diệc Nhiên trợn tròn đôi mắt, đôi đũa trong tay cậu đập “Bốp!” một tiếng xuống bàn: “Tại sao lại gả cho cậu! Chẳng phải là nên gả cho cháu sao?”
Lục Diệc Nhiên cảm thấy bản thân đang vô cùng tức giận.
Hoá ra lúc trước cậu mình nói cái gì mà bảo cậu bỏ chuyện lấy anh Diệp, hoá ra là bởi vì cậu đã nhắm tới người ta rồi!
Quá đáng, thực sự là quá đáng lắm!
“Cái đồ trẻ ranh đừng có đòi chín dậy thì sớm.” Lục Cảnh Hoành bình thản liếc một cái sang đứa cháu nhà mình rồi dùng bàn tay lớn véo vào mặt cậu bé đẩy ra.
Sau đó anh ta lại nhướng mày nhìn Diệp Sơ Dương: “Diệp Cửu thiếu thấy thế nào?”
“Chẳng thế nào cả.” Người trả lời Lục Cảnh Hoành không phải Diệp Sơ Dương mà là Diệp Tu Bạch.
Người đàn ông ngồi đối diện anh ta vốn dĩ thần sắc đã lạnh lùng, bây giờ lại còn lạnh hơn gấp bội.
Diệp Tu Bạch tất nhiên biết là Lục Cảnh Hoành nói đùa. Nhưng khi anh nghe thấy những lời này thì trong lòng vẫn thấy khó chịu.
Anh rất muốn rút súng bắn chết cái tên ở trước mặt.
Có lẽ vì khí áp của Diệp Tu Bạch càng lúc càng thấp khiến cho không khí ở phòng khách ngày càng lạnh lẽo.
Diệp Sơ Dương khẽ lau mồ hôi hột, vô cùng cạn lời giật giật khóe miệng: “Lục Nhị gia à, thực ra tôi không thích mẫu người như anh?”
“Ừm? Thế cậu thích kiểu người thế nào?” Lục Cảnh Hoành nghe thấy lời Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-quoc-dan-cuu-thieu-xin-thinh-giao-chu-ut-tong-tai-yeu-khong-nao/1376033/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.