“Không cần đâu.”
Diệp Tu Bạch vứt lại ba chữ này rồi đứng dậy từ sô pha.
Túc Nhất nhìn thấy phản ứng của ông chủ nhà mình, có chút lo lắng buột miệng nói: “Tam thiếu gia, hay là tôi tới đoàn làm phim bảo Cửu thiếu làm cơm cho anh?”
Đúng vào lúc câu nói của Túc Nhất vừa thốt ra, cả thư phòng lập tức rơi vào trạng thái trầm lặng.
Đó là sự im lặng chết chóc.
Túc Nhất lén ngước mắt lên liền nhìn thấy Diệp Tu Bạch đang đứng trước cửa, dáng người thẳng đứng, bàn tay trắng quá đà của anh đang yên tĩnh tựa lên tay nắm cửa, không nhúc nhích.
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, lúc này Túc Nhất mới nghe thấy giọng nói của Diệp Tu Bạch cất lên bên tai, giọng nói lạnh lùng lạ thường: “Túc Nhất, cậu ấy là Cửu thiếu nhà họ Diệp, là người thừa kế danh chính ngôn thuận của nhà họ Diệp.”
Bất luận ngày thường Diệp Sơ Dương có làm cái gì xằng bậy, bất luận cô có vô danh tiểu tốt như thế nào chăng nữa thì thân phận của cô đã vĩnh viễn đặt nền móng cho địa vị của mình.
“Tôi không hy vọng nghe thấy câu nói như vậy lần nào nữa. Đi về đi.”
“Vâng.” Sắc mặt Túc Nhất tái mét cụp mắt xuống, anh ta lập tức đi khỏi thư phòng.
Mấy ngày sau đó, Túc Nhất vẫn như mọi ngày, anh đưa cơm tới tận căn hộ cho Tam gia nhà mình. Thế nhưng hôm nay anh ta lại phát hiện ra một điểm bất bình thường.
Tam gia nhà bọn họ đứng trước bàn ăn, ánh mắt nhìn cái lọ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-quoc-dan-cuu-thieu-xin-thinh-giao-chu-ut-tong-tai-yeu-khong-nao/1375940/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.