Đôi lời tâm sự cùng bạn đọc ở các trang khác: Đọc đến đây, thì chắc hẳn các bạn đã theo truyện của chúng mình trong thời gian khá lâu rồi... Vậy mà tại sao, hiện giờ các bạn còn vào các trang web khác mà đọc truyện vậy. Cái chữ: KHÔNG XIN PHÉP nó rành rành thế kia mà... Hãy là người đọc thông minh, vào web chính mà đọc nhé, Bọn mình chưa từng cho phép ai đăng lại truyện này cả. Các bạn không biết chứ, web ăn cắp, đã ăn cắp mà còn làm ra vẻ... Thấy tức cười lắm đó.. Cảm ơn các bạn...
Tần Mặc nói xong buông tay ra, liền xoay người bước đi. Trước khi đi anh còn liếc nhìn người bảo vệ đang đứng bên cạnh, lạnh lùng căn dặn một câu: “Đưa cô ấy về.”
Bạch Tiêu còn chưa tính toán xong, đương nhiên sẽ ko để nhân vật chính ra đi dễ dàng như vậy, liền dặn dò Tô Song Song một tiếng vội vã đuổi theo Tần Mặc.
Tô Song Song cùng một đống người mặc đồ đen giống như bị điểm huyệt đứng giữu đại sảnh trống trải. Cô nhìn vòng ngọc trên tay mình, càng cảm thấy Tần Mặc đúng là qua song rút cầu, bản lĩnh đúng là luyện được như thuần khiết lắm vậy.
Cô hít vào một hơi thật sâu, nhìn người mặc đồ đen ở bên cạnh đang cung kính chờ cô dời bước. Cô đến gần họ, nói: “Cảm ơn, nhưng tự tôi về được rồi.”
Nhưng người áo đen kia bộ dạng chẳng khác gì Tần Mặc, như cũ bày ra dáng vẻ xin mời: “Thiếu phu nhân, Tần thiếu gia đã giao phó, xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-o-phong-ben-canh/2233979/chuong-37-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.