Editor: Puck
“Thụ M? Thụ kiêu ngạo? Cường công?” Giọng Tần Mặc không hề lên xuống, hết sức vững vàng, chỉ có điều giọng điệu vô cùng bình thản này mới càng khiến người ta thêm sởn tóc gáy.
Bởi vì Tô Song Song bị Tần Mặc đè dưới người vốn nghe không hiểu, rốt cuộc Tần Mặc có tức giận hay không, cô nuốt nước miếng, nặn ra một nụ cười lấy lòng, mặc dù Tô Song Song phản ứng chậm, nhưng cô vẫn biết câu thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Cô cười đến mặt mày cong cong, chỉ có điều bởi vì quá khẩn trương, cười này giống như khóc: “A Mặc, thật sự là nói giỡn, ha ha... Ha ha...”
Trên mặt Tô Song Song tỏ vẻ hối hận, trong lòng cũng cực kỳ hối hận, cô kiểm điểm sâu sắc trong lòng: Coi như mình muốn YY cũng không cần phải nói ra ngoài!
Cô cầu xin tha thứ xong, thận trọng nhìn Tần Mặc, thấy Tần Mặc vẫn không hề chớp mắt nhìn cô chằm chằm, tay giữ cổ tay cô không hề có ý buông ra.
Tô Song Song tự biết đuối lý, hơn nữa Tần Mặc còn là bệnh nhân, anh không làm chuyện gì quá mức trước, cô không còn ý định dùng sức giãy giụa, bớt gây thương tổn cho Tần Mặc mới làm phẫu thuật.
Thật ra Tô Song Song suy nghĩ nhiều, cho dù Tần Mặc bị gãy hai xương sườn vẫn có thể đánh ngã hai vệ sỹ, hôm nay chỉ là một phẫu thuật dạ dày nho nhỏ, còn không đến mức khiến anh suy yếu ngay cả Tô Song Song cũng đánh không lại.
“Vui đùa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-o-phong-ben-canh/2233684/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.