Tô Song Song há miệng, cúi đầu, không nhịn được nước mắt liền chảy ra ngoài. Trong lòng nghĩ rằng chẳng qua chỉ là tạm thời, tạm thời thôi nên liền gật đầu.
Tần Mặc nắm tay Tô Song Song một lúc, một tay khác đưa ra tháo chiếc đồng hồ trên tay Tô Song Song ra, ngay sau đó hắn liên thuận tay ném vào luôn vào trong thùng rác.
Chiếc đồng hồ rơi vào thùng rác phát ra một tiếng uỳnh, trong lòng Tô Song Song cũng theo đó mà run lên một cái. Cô theo bản năng nhìn về phía bên trong thùng rác, muốn đưa tay ra nhặt lại, nhưng cuối cùng vẫn ngăn lại động tác của chính mình.
"Đi thôi." Tần Mặc nói xong liền xoay người đi về hướng chiếc giường bên kia.Trong nháy mắt khi Tô Song Song ngẩng đầu lên thì nhìn thấy khóe mắt Tần Mặc dường như có thủy quang, cô muốn nhìn lại cẩn thận một lần nữa thì Tần Mặc đã xoay người đi rồi.
Một tiếng "Uỳnh" thật lớn vang lên, Bạch Tiêu đứng ở bên ngoài dùng một cước đá tung cửa ra, vẫn chưa thấy rõ được tình hình trong phòng nhưng đã ngửi thấy được một cổ mùi tanh của máu tươi.
Hắn nhất thời ngẩn người, nhìn thoáng qua Tô Song Song liền kinh ngạc kêu lên một tiếng, vội vàng chạy qua, kéo lấy một bộ quần áo đưa cho cô mặc lên.
Hắn đỡ lấy thân thể yếu ớt của Tô Song Song chạy ra ngoài, quay đầu mắng một câu: "Cậu làm trò..."
Bạch Tiêu còn chưa nói hết, tầm mắt liền quét qua cánh tay của Tần Mặc, suýt chút nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-o-phong-ben-canh/2233254/chuong-297.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.