Tô Song Song ở trong ấn tượng của Chiến Hâm, thì ngoại trừ lúc cha mẹ qua đời ra thì lúc nào cũng cười vui vẻ. Chợt nhìn thấy Tô Song Song khóc như vậy, một người tính cách không được tính là mềm mại lắm như Chiến Hâm cũng không biết phải an ủi như thế nào.
Thân thể Chiến Hâm có chút cứng ngắc ngồi ở bên cạnh Tô Song Song, đưa tay ra vỗ một cái vào bả vai Tô Song Song, lại thấy có chút không được tự nhiên.
Tay của Chiến Hâm dừng lại trong chốc lát, đưa tay ra vỗ một cái vào bả vai Tô Song Song, sau đó lại thô lỗ đem đầu cô kéo vào đặt trên vai của mình.
Tô Song Song ôm lấy hông của Chiến Hâm, đem đầu chôn ở trước ngực của cô, không chút kiêng kỵ gì khóc lên.
"Khóc đi! Khóc đi! Một lát nữa em muốn ăn cái gì, chị cho người đi, ăn no rồi liền đi ngủ một giấc." Chiến Hâm nói xong liền thở dài. Bình thường cô vẫn nghĩ là Tô Song Song không hiểu chuyện, nhưng mà thật sự thì khi nhìn thấy cô thương tâm khổ sở như vậy, trong lòng so với cô thì lại còn khó chịu hơn.
Bên này, Tần Mặc vừa mới muốn ngủ một lát thì đột nhiên cửa phòng bị đá văng ra, Bạch Tiêu bị đẩy vào trước tiên, ngay sau đó Tần Dật Hiên liền xông vào.
Tần Mặc vừa thấy hắn liền nhíu mày, không muốn để ý đến hắn. Tần Dật Hiên lại không bỏ qua cho Tần Mặc, đi qua, không nói hai lời liền kéo vạt áo của Tần Mặc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-o-phong-ben-canh/2233253/chuong-298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.