Bạch Tiêu nghe Tô Song Song nói như vậy, tâm trạng leo từ đáy cốc lên đến giữa sườn núi, bây giờ anh ta dựa vào xe, nhìn chằm chằm ven đường, chỉ sợ bỏ lỡ, để Đông Phương Nhã lên lầu mất.
Đến tối hơn tám giờ, Bạch Tiêu đã hút một hộp thuốc rồi, cuối cùng nhìn thấy một mảnh ánh sáng, Bạch Tiêu nhìn xe và biển số quen thuộc, nháy mắt cảm thấy được đây là một ánh sáng vàng kim phổ độ chúng sinh.
Anh ta lập tức ném điếu thuốc trong tay đi, đưa tay vò vò tóc, đi qua nghênh đón, lúc Bạch Tiêu xuất hiện, Đông Phương Nhã vừa xuống xe, cô mới xuống xe đã thấy Bạch Tiêu toét miệng cười còn khó coi hơn khóc, sợ tới mức suýt nữa thì la lên.
"Anh làm gì vậy?" Đông Phương Nhã lấy lại tinh thần, tỏ vẻ lạnh nhạt xoay người lại đỗ xe cẩn thận, rồi nhìn Bạch Tiêu trước mặt.
"Chuyện này... Em đói chưa? Anh mời em đi ăn..."
"Vừa mới ăn xong, giờ tôi muốn lên lầu đi ngủ, mời anh!" Đông Phương Nhã nói xong vươn ngón tay chỉ ra cửa, Bạch Tiêu nhìn thoáng qua, hơi muốn há hốc mồm.
Mới ngây người một chút, Đông Phương Nhã đã đi qua hắn muốn lên lầu, Bạch Tiêu vội vàng đi theo sau Đông Phương Nhã.
Đợi đến cửa, Đông Phương Nhã thấy Bạch Tiêu vẫn còn đi theo mình, thấy hơi tức giận, cô quay đầu lại, hung tợn nhìn chằm chằm vào Bạch Tiêu, hỏi: "Tới cùng muốn anh làm gì? Bạch Tiêu, chẳng lẽ anh muốn ép tôi ra nước ngoài lần nữa anh mới hài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-o-phong-ben-canh/2233167/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.