Khi nghe câu hỏi của Chiến Hâm thì Ôn Noãn chỉ cười tủm tỉm, ngửa mặt lên nói một câu ngu ngốc: “Nếu như tôi bị đuổi việc thì sẽ không thể gặp được cô nữa!”
“…” Chiến Hâm cảm thấy trái tim của mình đang đập rất nhanh, giống như đang muốn nhảy ra khỏi lồng ngực mình vậy, cô vội vàng xoay người lại, không nhìn vào ánh mắt Ôn Noãn nữa.
Chiến Hâm như bị quỷ thần sai khiến nói ra một câu: “Nếu như cậu vì tôi mà bị đuổi việc thì cậu có thể tới công ty của tôi làm việc.”
Chiến Hâm cảm thấy chắc mình đã bị hạ bùa gì đó rồi, nếu không thì làm sao có thể nói những lời như vậy, đó chính là lấy việc công làm việc tư, thế nhưng đã nói ra rồi không thể thu lại được, nên cô chỉ có thể chấp nhận.
Ôn Noãn nghe vậy thì vui mừng cười hớn hở, Chiến Hâm mặc dù không muốn giội cho hắn một gáo nước lạnh nhưng vẫn nói thêm một câu: “Nếu như cậu không bị đuổi thì vẫn phải đi làm bình thường.”
“Tôi chắc chắn bị đuổi rồi, không có lý do mà bỏ bê công việc một ngày đều bị đuổi!” Ôn Noãn trả lời rất nhanh, giống như sợ Chiến Hâm đổi ý vậy.
Chiến Hâm thật sự định nói là nếu vậy thì cô sẽ đi nói chuyện với sếp của cậu, thế nhưng lời tới miệng rồi thì cô lại đổi: “Đúng là vậy sao? Vậy thì đợi vết thương của cậu lành lại thì tới công ty của tôi, đưa tôi hồ sơ của cậu, tôi sẽ tìm một vị trí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-o-phong-ben-canh/2233149/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.