Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mike-kun
Tống Tử Kỳ bỗng nhiên có chút lý giải vì sao mấy ông công quỷ súc trong mấy bộ truyện tiểu thuyết ** lại nhiệt tình thích play □□ (nghi là SM) rồi. Bởi vì ngay bây giờ cậu cũng đặc biệt muốn đem Lương Bá Nhã cầm tù nha, không cho người khác nhìn thấy nam thần nhà cậu!
Sau khi yên lặng lắc lắc đầu đem mấy cái ý nghĩ kỳ kỳ quái quái đuổi ra trong óc, Tống Tử Kỳ cúi đầu khụ khụ hai tiếng, rồi lại ngẩng đầu lên hỏi Diệp Trọng Nhã: "Vậy chừng nào anh em mới về nhà?"
Diệp Trọng Nhã nhìn cậu, lộ ra một cái biểu tình "Quả nhiên là thế".
Tống Tử Kỳ bị cặp mắt nhỏ ý vị thâm thường kia của Diệp Trọng Nhã nhìn đến vô cùng quẫn bách, cậu khô cằn giải thích nói: "Vì anh em là đại nhân vật phong vân của Z đại, cho nên anh mới tò mò thôi......"
Diệp Trọng Nhã chớp chớp mắt: "Ùuu, không cần giải thích, giải thích chính là che dấu, che dấu chính là xác thực."
Tống Tử Kỳ liên tục khụ khụ vài tiếng: "Bắt đầu học thôi!"
Diệp Trọng Nhã mở sách ra, chống cằm nhìn chằm chằm Tống Tử Kỳ: "Cuối tuần sau chính là sinh nhật của em đó, anh em nhất định sẽ về nhà."
Tống Tử Kỳ sửng sốt, cho nên, cuối tuần sau cậu lại có cơ hội tiếp xúc thân mật với nam thần nhà cậu rồi?!
Nhìn biểu tình của Tống Tử Kỳ, Diệp Trọng Nhã chớp chớp mắt: "Cho nên, hôm đó anh có muốn tham gia sinh nhật của em không?"
Tống Tử Kỳ vừa mới tưởng tượng đến cảnh lại có thể cùng nam thần thân mật tiếp xúc, liền vội vàng gật gật đầu: "Đượccc ~" ngữ khí cũng có chút lâng lâng.
Diệp Trọng Nhã lập tức cười: "Nếu đã như vậy, nhớ phải đưa quà sinh nhật cho em đó."
Tống Tử Kỳ: "...... Được rồi, anh sẽ. "
Sau khi dạy học cho Diệp Trọng Nhã xong, Tống Tử Kỳ đóng gói một phần cơm thịt bò nạm mang về cho Tề Lượng.
Kỳ thật Tống Tử Kỳ cũng không rõ, cậu dạy cho Diệp Trọng Nhã xong đã là rất trễ rồi, thế quái nào Tề Lượng còn muốn ăn cơm thịt bò nạm vậy, là để ăn khuya sao? Ăn khuya mà cũng ăn nhiều như vậy, nguyền rủa mày béo thêm ba cân! Hừ.
Vì thế sau khi trở lại ký túc xá, Tống Tử Kỳ ngồi ở trên ghế, một bên yên lặng nhìn Tề Lượng ngon lành ăn cơm thịt bò nạm, một bên nhỏ giọng nhắc mãi "Béo thêm ba cân béo thêm ba cân béo thêm ba cân......".
Chỉ là Tề Lượng đang ăn đến ngon lành bỗng nhiên ngẩng đầu lên, cười như không cười nhìn cậu một cái: "Phiền mày khi nguyền rủa nhớ nhỏ giọng một cái, tao nghe hết rồi."
Tống Tử Kỳ hậm hực cúi đầu dùng ngón tay moi moi cái ghế văn phòng: "Mày với Trần Lãng không phải đã thông đồng thành công rồi sao, chắc hẳn hắn có nói với mày ...... chuyện của Lương Bá Nhã hay bạn bè khác của hắn đi?"
Cậu nghẹn suốt cả đêm, thật sự là không còn cách nào không để ý tới chuyện của Chúc Quân Trúc nữa rồi, mà Trần Lãng nếu đã là bạn tốt của Lương Bá Nhã, ắt hẳn cũng sẽ nhận thức với Chúc Quân Trúc đi?
Tuy là lực uy hiếp của thanh mai trúc mã rất lớn, nhưng mà một sớm một chiều ở chung hình như lực uy hiếp cũng lớn hơn vầy! Nhiều tiểu thuyết như vầy đều là trời giáng đánh trúc mã mà, Chúc Quân Trúc còn không phải là một cái tiêu chuẩn trời giáng sao?! Hơn nữa hắn còn ở cùng kí túc xá với Lương Bá Nhã, thiên □□ tịch (tui cũng không biết ô vuông đó là cái gì đâu) ở chung, cúi đầu không thấy ngẩng đầu liền thấy, vừa không cẩn thận một cái là liền lau súng cướp cò đó!
▪︎ Trời giáng đánh trúc mã 天降系男友: là thể loại mà hai nhân vật chính tình cờ gặp nhau rồi yêu nhau, nó ngược với cái thể loại "thanh mai trúc mã" ấy. Ví dụ thường thấy là nữ chính có một thanh mai trúc mã thích mình, nhưng năm 20 tuổi cổ và nam chính vô tình đâm sầm với nhau trên đường đến WC, thế là câu chuyện bắt đầu, nam chính "từ trên trời rơi xuống" bắt đầu theo đuổi nữ chính, đá bay cậu thanh mai trúc mã kia, hai người HE.
Hơn nữa quan trọng nhất chính là, không phải Diệp Trọng Nhã đã từng nói là có một nam sinh tỏ tình với Lương Bá Nhã, kết quả bị Lương Bá Nhã hung hăng đập một trận sao ...... Nếu tên Chúc Quân Trúc kia cũng đã từng tỏ tình với Lương Bá Nhã, vậy vì cái gì Lương Bá Nhã lại không có đẩy hắn ra xa thậm chí là cùng hắn tuyệt giao?
Chắc chắn không có khả năng là bởi vì cái lý do giẻ rách ở cùng một ký túc xá mà không thể xé rách mặt này được, dù sao Tống Tử Kỳ cũng không cảm thấy nam thần nhà mình lại là cái loại người tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Vừa mới nhớ lại tình hình lúc trước cùng Chúc Quân Trúc gặp mặt, Tống Tử Kỳ không khỏi càng cảm thấy vi diệu, tiếng chuông cảnh báo trong lòng càng vang to.
Tề Lượng gắp một khối thịt bò nạm ăn vào: "Ờ, có nói qua, làm sao vậy?"
Tống Tử Kỳ lập tức dùng cặp mắt nhỏ bi phẫn nhìn Tề Lượng một cái: "Vậy mà lại không phản bác! Quả nhiên mày với Trần Lãng đã thông đồng thành công rồi! Đôi cẩu nam nam!"
Tề Lượng nhíu nhíu mày: "Đây là cái thái độ cầu người hỏi chuyện của mày ấy hả?"
Tống Tử Kỳ lập tức vứt bỏ tiết tháo: "Hai bọn bây thật đúng là trời sinh một đôi duyên trời tác hợp! Ai dám nói bọn mày là đôi cẩu nam nam tao liền xiết người đó!"
Tề Lượng cười như không cười nhìn Tống Tử Kỳ một cái: "Mày vừa mới rủa ai béo ba cân?"
Tống Tử Kỳ lại một lần nữa vứt bỏ tiết tháo: "Tao rủa tao đó! Tao béo thêm ba cân! Không không không tao béo thêm mười cân! Béo thêm 30 cân!"
Tề Lượng vừa lòng gật gật đầu: "Được rồi, mày muốn hỏi cái gì?"
Tống Tử Kỳ lập tức nói: "Bạn cùng phòng của nam thần nhà tao! Tên là Chúc Quân Trúc! Mày có nghe Trần Lãng nói qua hắn chưa?"
Tề Lượng lại gắp một khối thịt bò nạm ăn vào: "Hình như là có đi, làm sao vậy?"
Tống Tử Kỳ chớp chớp mắt: "Trần Lãng nói hắn như thế nào? Tên Chúc Quân Trúc kia là cái dạng người gì?"
Tề Lượng ngừng lại: "Trần Lãng với hắn có quan hệ không tồi, đánh giá hắn rất cao, ắt hẳn là tính cách cũng không tồi đi. Hình như là ở trong đội bơi trường của Z đại, từng lấy qua không ít giải thưởng lớn bé ...... Phỏng chừng dáng người cũng không tồi đâu."
Tống Tử Kỳ càng nghe càng cảm thấy nguy cơ càng sâu, Đậu Mợ, lớn lên đẹp trai còn chưa tính, vậy mà còn ở trong đội bơi của trường! Vừa mới tưởng tượng đến tuyến nhân ngư tám khối cơ bụng gì gì đó, Tống Tử Kỳ liền cảm thấy con đường chiến thắng tình địch vẫn còn xa lắm!
Cậu yên lặng cúi đầu nhìn tới lồng ngực bằng phẳng của mình, còn có cái bụng nhỏ thịt thịt, vô luận là nhìn ngang nhìn dọc, cái dáng người như con gà luộc này cùng người ta căn bản không có cách nào so sánh!
Nhìn cặp mắt ti hí bi phẫn của Tống Tử Kỳ, Tề Lượng nhàn nhạt nói một câu: "Cơ mà...... Hắn là gay."
Tống Tử Kỳ ngẩn ngơ: "A? Làm thế nào mày biết được...... Chẳng lẽ là Trần Lãng nói cho mày?"
Tề Lượng ăn cơm thịt bò nạm xong, bình tĩnh khép hộp cơm lại: "Làm sao có thể, mày dùng đầu gối để ngẫm lại cũng biết, lấy cái chỉ số thông minh này của hắn làm sao có thể nhìn ra được loại sự tình này?"
Tống Tử Kỳ cảm thấy Tề Lượng nói rất có đạo lý, cậu thế mà lại không có cách nào phản bác.
Tống Tử Kỳ ngẩng đầu lên nhìn Tống Tử Kỳ một cái, lại tiếp tục nói: "Tao từ lời thuật lại của Trần Lãng mà đoán được, cái tên kia tuy rằng có chút ngốc, cơ mà hình như cũng nhận thấy thái độ của Chúc Quân Trúc đối với nam thần nhà mày rất là vi diệu, đại khái là mấy tên ngốc tự nhiên đều có loại trực giác này đi......"
Tống Tử Kỳ làm bộ như không nghe được cái ngữ khí cưng chiều khoe khoang kia của Tề Lượng, yên lặng dời đi đề tài: "Đúng rồi, ngày mai mày còn đi xem Trần Lãng luyện tập ở Z đại không?"
Tề Lượng lắc lắc đầu: "Ngày mai tao có việc rồi, không đi đâu, mày mà muốn đi xem nam thần nhà mày thì phải tự đi một mình thôi."
Tống Tử Kỳ che che mặt: "Ghét quá, đừng có vạch trần tao như vậy mà ~"
Qua ngày hôm sau, Tống Tử Kỳ vừa tan học liền chạy tới Z đại nhìn Lương Bá Nhã tập luyện.
Hôm nay vẫn như cũ có rất nhiều người tới xem bọn Lương Bá Nhã luyện tập. Bởi vì người đến thật sự quá đông, nên vì để ngắm cận cảnh nam thần, Tống Tử Kỳ chỉ đành phải tốn trăm cay nghìn đắng trèo non lội suối ý đồ chen lên trước đám người, lâu lâu lại có người bị cậu đụng phải hoặc bị cậu chen qua.
Một em gái bị cánh tay cậu đụng vào, ngay lập tức liền ném cho cậu một ánh mắt giận dữ: "Cậu đi đường mà không nhìn đường hả!"
Tống Tử Kỳ vội vàng cười cười xin lỗi em gái: "Thật xin lỗi thật xin lỗi."
Khi em gái kia vừa nhìn thấy mặt của Tống Tử Kỳ, tức giận trên mặt liền tiêu biến ngay một nửa, lại nhìn thấy nét cười vô tội trên mặt Tống Tử Kỳ, tức giận cũng nhanh chóng biến mất, cô nàng ngừng lại một chút, hờn dỗi nói: "Lần sau nhớ để ý một chút nha."
Tống Tử Kỳ lại cười cười với cô nàng, tiếp tục chen lên đằng trước, không thể không nói, kỹ năng xoát mặt này đối với cậu mà nói quả thực chính là thuận lợi trăm bề. Người tới xem luyện tập đại đa số đều là con gái, không ít người vốn không có ý định nhường chỗ, thế nhưng khi vừa nhìn thấy gương mặt kia của Tống Tử Kỳ, liền yên lặng  nhường vị trí.
Vì thế, Tống Tử Kỳ dựa vào cái kỹ năng xoát mặt này mà chen lên hàng đầu.
Đứng ở trên sân khấu, Lương Bá Nhã đang mỉm cười, nụ cười kia khiến cho người ta có cảm giác như tắm mình trong gió xuân, gió nhẹ thoảng qua mặt.
Sau khi yên lặng nhìn nam thần trên đài mà phát ngốc, Tống Tử Kỳ mới bắt đầu đánh giá mọi nơi, vừa mới nhìn xung quanh, cậu liền thấy được Chúc Quân Trúc không biết đến đây từ lúc nào đang đứng ở cửa.
Chúc Quân Trúc đứng ở cửa ít người nhất, ngẩng đầu lên nhìn Lương Bá Nhã.
Ánh mắt hắn nhìn Lương Bá Nhã khiến cho Tống Tử Kỳ dâng trào lên nguy cơ mãnh liệt. Cái loại ánh mắt nóng rực không thèm che dấu này, khiến cho Tống Tử Kỳ không nhịn được mà nhíu nhíu mày.
Không biết có phải là đã nhận ra tầm mắt của Tống Tử Kỳ hay không, mà Chúc Quân Trúc bỗng nhiên nhìn sang hướng này. Tống Tử Kỳ trốn tránh không kịp, vừa lúc đụng phải tầm mắt nhìn qua của Chúc Quân Trúc.
Tống Tử Kỳ sửng sốt, liền nhìn thấy Chúc Quân Trúc đang nhìn cậu, khẽ mỉm cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền.
Tống Tử Kỳ lập tức căng thẳng, Chúc Quân Trúc đã thấy qua cậu mặc nữ trang...... Không lẽ Chúc Quân Trúc đã nhận ra cậu?
Tống Tử Kỳ liền vội vàng quay đầu, cậu thế nhưng lại không cảm thấy Chúc Quân Trúc sẽ giống như tên ngốc tự nhiên Trần Lãng vậy.
Nhưng vào lúc này, tiếng chuông di động của Tống Tử Kỳ bỗng nhiên vang lên.
Tống Tử Kỳ vừa mới nhận lấy cuộc gọi, thì  thanh âm của Tống Tuyết Doanh liền đột nhiên vang lên.
"Anhh! Em cắn rơm cắn cỏ lạy anh, giúp em điii!"
"Lần này lại phải giúp em mua cái gì nữa đây?"
Giọng điệu Tống Tử Kỳ đầy bất lực.
"Không phải là mua đồ, mà là giúp người khác, nói chung anh cứ đến đây trước đi."
Ngữ khí của Tống Tuyết Doanh vô cùng vội vàng.
"Nhưng mà bây giờ anh không có ở G đại, anh ở Z đại cơ......"
Tống Tử Kỳ có điểm do dự.
"Em cũng ở Z đại! Hiện tại em đang ở hậu trường bên sân khấu này, anh mau tới đi."
Tống Tử Kỳ hơi hơi do dự, cơ mà vẫn vòng vào sau sân khấu, theo cầu thang đi lên hậu trường.
Trong hậu trường chen chúc các học sinh đang luyện tập, không ít người trong số đó còn thuộc khoa vũ đạo và khoa âm nhạc. Một đám thân cao chân dài, da trắng mỹ mạo, làm cho Tống Tử Kỳ nhìn đến mức đôi mắt cũng có điểm thẳng.
Rất nhanh, Tống Tử Kỳ liền từ trong đám người nhìn thấy được Tống Tuyết Doanh, đi qua đó.
"Anh, rốt cuộc anh cũng tới rồi! Cả thế giới này đang chờ anh cứu mạng đây!"
Tống Tuyết Doanh vừa nhìn thấy Tống Tử Kỳ liền lập tức bu tới, giống như lâu hạn gặp mưa rào.
Ban đầu Tống Tử Kỳ còn tưởng rằng Tống Tuyết Doanh chỉ là phóng đại lên, ai dè khi cậu nhìn sang mười mấy ánh mắt trông mong phía sau Tống Tuyết Doanh, liền tức khắc hoảng sợ, từ khi nào cậu lại trở nên nổi tiếng vậy hả?
Tống Tuyết Doanh bắt lấy bàn tay của Tống Tử Kỳ, kéo cậu đến trước đám người kia: "Đây là anh của tui, thế nào?"
Từ bên trong đám người kia đi ra một em gái diện mạo cùng trang điểm rất là trung tính đánh giá Tống Tử Kỳ từ trên xuống dưới, sờ sờ cằm, vừa lòng gật gật đầu: "Hoàn mỹ! Anh ấy đi!"
Tống Tuyết Doanh nhìn em gái kia chớp chớp mắt: "Tui nói rồi mà, nghe tui là không sai! Anh tui thật sự là giai da trắng mỹ mạo có khí chất mờ, có đúng không?"
Tống Tử Kỳ không hiểu ra sao, đầy mặt mờ mịt: "Cái gì? Các em rốt cuộc là đang nói cái gì thế?"
"Anh, đây là chủ tịch của câu lạc bộ kịch Z đại," Tống Tuyết Doanh lúc này mới quay đầu lại, giới thiệu cho Tống Tử Kỳ em gái kia, "Nhỏ ấy tên là Chung Hạnh Hạnh, là bạn tốt của em."
Chung Hạnh Hạnh nhướng mày nhìn về phía Tống Tử Kỳ mỉm cười, diện mạo cô nàng vốn thiên hướng trung tính, bên trong mặt mày mang theo vài phần anh khí khác với các cô gái bình thường, vừa mới nhướng mày cười, liền mang theo vài phần hương vị ngầu lòi: "Chào anh, buổi biểu diễn văn nghệ lần này bọn em định diễn một phiên bản thế vai của《 Người đẹp ngủ trong rừng 》, cơ mà bởi vì nam sinh diễn vai người đẹp ngủ trong rừng kia...... Ngày hôm qua không cẩn thận đã bị thương khi ngã từ trên cầu thang xuống."
Trong lòng Tống Tử Kỳ bỗng nhiên dâng lên một loại dự cảm xấu, khóe miệng vừa nhếch: "Cho nên......"
Chung Hạnh Hạnh khẽ mỉm cười: "Thương gân động cốt phải dưỡng thương một trăm ngày, hiện tại cậu ấy không có cách nào để tiếp tục lên đài, mà bọn em lại thiếu vai diễn mỹ nhân ngủ trong rừng. Bọn em yêu cầu diện mạo phải thanh tú, dáng người phải mảnh khảnh, nhưng nam sinh mặc nữ trang lại không ổn, dù sao người phù hợp với yêu cầu của bọn em trong thời gian ngắn lại rất khó để tìm được ...... cho nên Tuyết doanh liền đề cử anh với em, sau khi nhìn thấy diện mạo thật của anh, em liền cảm thấy anh vô cùng phù hợp với yêu cầu của bọn em."
Tống Tử Kỳ chỉ chỉ chính mình, vẻ mặt không thể tưởng tượng: "Nữ, nữ trang? Đùa cái gì vậy! Anh sao có thể thích hợp để mặc nữ trang được? Anh lớn lên MAN như vậy! Là đàn ông chân chính đó! Cực kỳ đàn ông!"
Tống Tuyết Doanh lập tức nở nụ cười: "Anh, anh đừng có giỡn nữa! Lấy cái thân thể nhỏ nhắn này của anh mà là đàn ông chân chính cực kỳ man á!"
Gương mặt trắng nõn của Tống Tử Kỳ nghẹn đến đỏ bừng: "Nói tóm lại, anh đàn ông như vậy, tuyệt đối sẽ không mặc nữ trang đâu!"
ĐM! Lần trước cậu mặc nữ trang còn nổi qua một đoạn thời gian đâu, nếu lỡ may bị người ta mắt sắc phát hiện ra cậu chính là "Em gái" từng nổi qua trên Weibo thì làm sao bây giờ?!
Đương nhiên, quan trọng nhất chính là, nếu cậu đáp ứng rồi, chẳng phải sẽ lại phải mặc nữ trang trước mặt nam thần sao?
"Xin anh đó, anh à," Tống Tuyết Doanh ôm một bên tay của Tống Tử Kỳ làm nũng, "Xin anh đó xin anh đó."
Tống Tử Kỳ không chịu nổi nhất là có người đi làm nũng với cậu, cơ mà vừa mới tưởng tượng đến cảnh phải mặc nữ trang lên đài, cậu vẫn hạ quyết tâm lắc lắc đầu: "Lên đài biểu diễn nhất định phải thuộc rất nhiều lời kịch đi, không phải các em lúc trước đã luyện tập qua rất nhiều lần à, cách thời gian biểu diễn chính thức không còn được mấy ngày, sao anh có thể thuộc được nhiều lời kịch như vậy trong vòng vài ngày được?"
Tống Tuyết Doanh còn chưa kịp mở miệng, thì Chung Hạnh Hạnh đã cười cười nói: "Nếu anh nói đến vấn đề này, thì anh không cần phải lo lắng đâu, người đẹp ngủ trong rừng từ đầu tới cuối chỉ có một lời kịch thôi, đến nỗi động tác, trừ bỏ mở màn bị con thoi đâm vào tay rồi ngã xuống, thì lúc sau anh luôn có thể nằm ở trên giường."
Tống Tử Kỳ ngẩn người: "Chỉ đơn giản như vậy?"
Chung Hạnh Hạnh gật gật đầu: "Chỉ đơn giản vậy thôi, lời kịch duy nhất của anh chính là sau khi bị hoàng tử hôn tỉnh dậy rồi nói " anh chính là hoàng tử đã hôn tỉnh em sao? " rồi cùng hoàng tử hạnh phúc ôm lẫn nhau."
Nhìn mười mấy người đằng sau Chung Hạnh Hạnh vẻ mặt khẩn cầu nhìn cậu, khiến Tống Tử Kỳ trong nháy mắt áp lực cực đại.
Tống Tuyết Doanh cũng lôi kéo cánh tay Tống Tử Kỳ cầu xin cậu: "Anh, bọn Hạnh Hạnh vì văn nghệ lần này mà tốn rất nhiều tâm huyết cùng thời gian đó, anh coi như giúp em đi, em mời anh ăn cơm nha."
Tống Tử Kỳ do dự.
"Ngay cả lễ phục diễn xuất bọn em cũng đã mượn về rồi," Tống Tuyết Doanh nhìn đằng sau treo một bộ tiểu lễ phục màu hồng, rồi lại chờ mong nhìn về phía Tống Tử Kỳ, "Anh, em xin anh đó, anh cứ thay thử trước xem nha."
Thân là một tên yêu màu hồng phấn, Tống Tử Kỳ trong nháy mắt đã bị bộ tiểu lễ phục vừa mỹ lại vừa tiên (thanh thoát) kia chọc trúng điểm manh. Cậu nhìn về phía bộ tiểu lễ phục màu hồng phấn, tựa như vô số lần đi ngang qua tủ kính của cửa hàng thời trang, có chút không rời mắt được.
Cậu thậm chí còn bắt đầu ở trong lòng thuyết phục chính mình, lên đài biểu diễn nhất định sẽ phải trang điểm rất đậm, cùng nhan sắc thật nhất định sẽ kém rất xa, cho dù có nhìn thấy ảnh chụp nữ trang nhan sắc thật của cậu, cũng không nhất định có thể nhận ra được bộ dạng trang điểm đậm......
Tống Tử Kỳ trong một phút chần chờ này, trong nháy mắt đã tiếp cho Tống Tuyết Doanh hy vọng, cô xoay người gỡ xuống bộ tiểu lễ phục màu hồng phấn kia, nhét vào trong lồng ngực Tống Tử Kỳ, còn có bộ tóc giả màu vàng kim có liên quan.
Tống Tử Kỳ ôm bộ tiểu lễ phục trong lòng ngực cùng tóc vàng, còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị Tống Tuyết Doanh đẩy mạnh vào phòng thay đồ lâm thời dựng sau hậu trường.
Phòng thử đồ lâm thời ở sau góc hậu trường này lấy một khối vải dày để  ngăn cản, vô cùng đơn sơ, hai mặt gió lùa, Tống Tử Kỳ thậm chí còn có thể từ khe hở mà nhìn thấy hai bên người.
...... Quả thực chính là shame play mà.
▪︎ Shame play: kiểu làm trò xấu hổ ấy, mình cũng không hiểu lắm nên các bạn tra link này đi: https://baike.baidu.com/item/%E7%BE%9E%E8%80%BBPLAY
Tống Tử Kỳ cúi đầu sờ sờ bộ lễ phục trong lòng ngực, cuối cùng vẫn không chống cự nỗi sự dụ hoặc của nữ trang, cậu cắn chặt răng, bắt đầu cởϊ qυầи áo.
Rất nhanh, quần áo trên người cậu đều bị cởi xuống.
Tống Tử Kỳ hít một hơi thật sâu, bắt đầu thay bộ tiểu lễ phục màu hồng phấn kia.
Dù sao bộ lễ phục kia cũng không phải vì đàn ông mà thiết kế, vì vậy chiều ngang vai có hơi hẹp, may là dáng người Tống Tử Kỳ mảnh mai. Sau một chút sức lực, cậu cũng nhét vào được.
Mặc bộ lễ phục vào, đội lên tóc giả. Tống Tử Kỳ do do dự dự kéo tấm rèm cửa dày nặng ra, đi ra ngoài.
-------------------------
▪︎ Tiểu lễ phục màu hồng phấn (xinh ha ?)

-14/8/2020- Hoàn chương 60.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.