Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Mike-kun
Lúc Tống Tử Kỳ trở lại trước bàn cơm, thì Lương Bá Nhã đã ngồi ở vị trí ban đầu, nửa rũ mi mắt uống nước trà trong chén, giống như chuyện vừa rồi không có cái gì phát sinh.
Tống Tử Kỳ cũng yên lặng về lại chỗ ngồi của mình, nâng tách trà lên uống một ngụm. Hương vị của nước trà được cung cấp miễn phí trong tiệm cơm này đều giống nhau, đều là lá trà đã bị phao rất nhiều lần, vị trà vô cùng nhạt, cùng nước sôi để nguội không có gì khác lắm. Thế nhưng Tống Tử Kỳ vẫn yên lặng đem một chén trà uống hết vào bụng.
Tống Tử Kỳ một bên uống nước trà nhạt nhách, một bên trộm đánh giá Lương Bá Nhã. Biểu tình của Lương Bá Nhã vẫn bình đạm như thường, khiến cậu có chút thất vọng. Cơ mà rất nhanh, cơm bọn họ chọn đã đến, Tống Tử Kỳ lập tức đem lực chú ý dời lên cơm chiên trứng tôm bóc vỏ.
Màu đỏ trắng đan xen của tôm bóc vỏ, màu xanh của hành thái, màu trắng vàng của trứng xào, vừa nhìn vào liền khiến người ta thèm nhỏ dãi muốn ăn uống. Tống Tử Kỳ nhận lấy phần cơm chiên trứng tôm bóc vỏ của mình, một bên ăn một bên lặng lẽ nhìn lén Lương Bá Nhã.
Món Lương Bá Nhã ăn cũng là cơm chiên trứng tôm bóc vỏ. Nhưng so với tướng ăn gió cuốn mây trôi của Trần Lãng, thì hắn ăn ưu nhã hơn nhiều. Ngón tay thon dài trắng nõn dùng chiếc đũa sử dụng một lần, thong thả ung dung đem đồ ăn đưa vào trong miệng, sau đó không nhanh không chậm nhấm nuốt.
Tống Tử Kỳ một bên yên lặng ăn thức ăn trong chén của mình, một bên yên lặng cảm thấy cơm chiên trứng tôm bóc vỏ trong chén nam thần nhìn qua hình như đặc biệt ngon. Bộ dáng nam thần ăn cơm thật đẹp trai, quả nhiên nam thần chính là nam thần, ngay cả bộ dáng ăn cơm cũng phải đẹp hơn người khác ~
Trần Lãng một bên vùi đầu ăn cơm, một bên thường thường ngẩng đầu lên cố ý cùng Tề Lượng trò chuyện. Tề Lượng xa cách, câu được câu không cùng Trần Lãng nói chuyện.
Tống Tử Kỳ cũng có ý đồ muốn tìm đề tài lại gần Lương Bá Nhã. Thế nhưng mỗi khi cậu muốn trò chuyện, thì thanh âm vừa mới nảy lên cổ họng, lại bị cậu nuốt xuống. Vì thế cậu chỉ có thể yên lặng tiếp tục dùng ánh mắt lửa nóng nhìn chăm chằm Lương Bá Nhã.
Ban đầu Tống Tử Kỳ còn vì Lương Bá Nhã bình đạm như thường mà vô cùng thất vọng, bất quá dần dần, cậu phát hiện dưới ánh nhìn chăm chú của cậu Lương Bá Nhã đã bắt đầu có chút không được tự nhiên. Cậu bỗng nhiên minh bạch, cái hôn vừa rồi đối với Lương Bá Nhã mà nói, hình như cũng không phải hoàn toàn không có ảnh hưởng...... Vì thế để nghiệm chứng đáp án này, cậu còn nhìn Lương Bá Nhã chớp chớp mắt.
Đôi đũa của Lương Bá Nhã run lên, cơm chiên liền rơi xuống bàn.
Tống Tử Kỳ lại cười cười với Lương Bá Nhã, Lương Bá Nhã ngừng lại, lại có chút không được tự nhiên dời đi tầm mắt.
Nhưng vào lúc này, Trần Lãng đang vùi đầu ăn cơm bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Giang Tâm Nguyệt: "Tâm Nguyệt, không phải cậu mới quen bạn trai sao? Khi nào gọi bạn trai cậu cùng ăn một bữa đi?"
Giang Tâm Nguyệt dừng lại, sau đó cười nhẹ: "Có cơ hội tôi sẽ nói."
Sau khi nghe được hai chữ "Bạn trai", Tống Tử Kỳ đang vùi đầu ăn cơm lập tức tỉnh táo. Cậu một bên ăn cơm chiên, một bên vãnh tai nghe trộm cuộc trò chuyện giữa Trần Lãng và Giang Tâm Nguyệt.
"Nghe nói bạn trai cậu là cao phú soái nha," Trần Lãng cười hắc hắc, "Chẳng qua thật đáng tiếc, tôi vẫn luôn cho rằng cậu với Bá Nhã sẽ ở bên nhau cơ, thanh mai trúc mã mà, vừa nghe là thấy tốt đẹp rồi......"
▪︎ Cao phú soái: cao, giàu, đẹp trai.
Tống Tử Kỳ ngẩng đầu lên quan sát biểu tình của Giang Tâm Nguyệt và Lương Bá Nhã. Phát hiện Giang Tâm Nguyệt tuy rằng vẫn luôn mỉm cười, thế nhưng khóe miệng lại có hơi cương cứng, ánh mắt hình như cũng có chút ảm đạm. Thế nhưng cái loại ảm đạm này rất nhanh liền lướt qua, cô lại một lần nữa mỉm cười: "Thanh mai trúc mã gì gì chứ, cũng chẳng phải tiểu thuyết...... Chỉ là cùng nhau lớn lên mà thôi."
Cô lại nhìn về Lương Bá Nhã ở phía bên kia, thế nhưng Lương Bá Nhã vẫn rũ mi mắt, không nói một lời.
Trần Lãng dường như vẫn hoàn toàn không chú ý tới bầu không khí giữa hai người, tiếp tục trêu chọc nói: "Cùng nhau lớn lên không phải là thanh mai trúc mã sao, bài thơ kia nói thế nào nhỉ, 《 Trường hận ca 》 của Bạch Cư Dị ấy? Cái gì mà chàng cưỡi ngựa tre đến, quanh giường tung trái mai, còn cái gì cái gì mà cả hai đều thơ ngây......"
Tống Tử Kỳ trợn trắng mắt: "...... Đó là 《 Trường Can hành 》 của Lý Bạch đó cha."
Trần Lãng gãi gãi đầu: "Được rồi, sao cũng được, nói tóm lại chính là có bài thơ như vậy đó."
Giang Tâm Nguyệt cúi đầu nở nụ cười: "Thanh mai trúc mã...... Vừa nghe là thấy tốt đẹp rồi. Thế nhưng cậu nghĩ lại mà xem, nếu cậu với một người cùng nhau lớn lên, cùng nhau tắm rửa, còn thấy bộ dáng quần hắn thủng đáy, biết hắn khi đi học tiểu học còn đái dầm, cậu sẽ còn thích hắn sao?"
Tống Tử Kỳ đang uống nước trà, vừa nghe vậy liền suýt chút nữa bị sặc. Cậu một bên ho khan một bên ngẩng đầu nhìn lén biểu tình của Lương Bá Nhã ...... Nam thần khi học tiểu học còn dấm đài á?
So sánh với Tống Tử Kỳ đang muốn kìm nén, thì phản ứng của Trần Lãng trực tiếp hơn nhiều. Hắn vỗ vỗ bàn cười ha hả: "Bá Nhã, không thể nào? Mày khi học tiểu học còn đái dầm á? Ha ha ha ha......"
Lương Bá Nhã mím môi, tuy rằng mặt vẫn vô biểu tình, thế nhưng bên tai lại hơi phiếm hồng.
"Ha ha ha ha, Tâm Nguyệt cậu nói tiếp đi, kể hết chuyện xấu của Bá Nhã cho chúng ta nghe chút nào!" Trần Lãng bỡn cợt nhìn Lương Bá Nhã một cái, cười ha hả.
Giang Tâm Nguyệt cúi đầu, thật lâu sau mới ngẩng đầu lên cười cười: "Không còn gì đâu ...... Tôi quên hết rồi."
Vẻ mặt Trần Lãng lập tức thất vọng.
Tống Tử Kỳ lại từ thanh âm của Giang Tâm Nguyệt nhận ra cảm xúc bất đồng. Cậu khẽ đánh giá biểu tình của Lương Bá Nhã, phát hiện Lương Bá Nhã đang cúi đầu, biểu tình đạm nhiên.
Trần Lãng cũng nhìn Lương Bá Nhã một cái, rồi cười hắc hắc: "Đúng rồi, mày với Tống Kỳ thế nào rồi? Rốt cuộc là thành hay không thành?"
Tay Lương Bá Nhã cầm chiếc đũa dừng lại, chiếc đũa Tống Tử Kỳ trong tay trực tiếp bang một tiếng rớt xuống bàn.
"Hử? Làm sao vậy?" Trần Lãng hoàn toàn không nhận thấy được hai người không thích hợp, vẫn như cũ tiếp tục hỏi, "Lúc trước mày xóa Weibo làm cái gì vầy? Mấy em gái đó thế mà còn đoán mày thất tình, ha ha ha ha, sao có thể được, không phải lúc trước hai bọn mày còn cùng nhau đi xem phim sao?"
Tống Tử Kỳ vừa mới nhặt chiếc đũa lên lại một lần nữa bang một tiếng rớt xuống.
"Sao rồi? Bây giờ bọn mày rốt cuộc đã tiến triển đến bước nào rồi?"
Trần Lãng nhìn Lương Bá Nhã bỡn cợt cười, "Hử? Bước nào?"
Hai hàng mi dài của Lương Bá Nhã khẽ rũ, mím môi, không nói chuyện.
Thấy Lương Bá Nhã không hé răng, Trần Lãng liền đem mục tiêu chuyển sang Tống Tử Kỳ ở bên kia: "Đúng rồi, Tống Kỳ không phải là em gái anh sao? Anh có biết em gái anh gần đây......"
Tống Tử Kỳ vừa mới nhặt chiếc đũa lên lại một lần nữa bang một tiếng rơi xuống mặt đất.
Tề Lượng khụ khụ hai tiếng, mở miệng dời đi lực chú ý của Trần Lãng: "Đúng rồi, không phải lúc trước cậu nói muốn cùng tôi ghi âm bài hát sao? Đi thôi, bây giờ về ký túc xá của cậu đi."
Trần Lãng sửng sốt: "Bây giờ? Nhưng mà cơm còn chưa ăn xong mà......"
Tề Lượng buông đũa xuống: "Dù sao cậu cũng ăn được tàm tạm rồi, bây giờ đi thôi."
Mắt thấy Tề Lượng thật sự phải đi, Trần Lãng liền vội vàng đứng lên cùng bọn Lương Bá Nhã nói tạm biệt, rồi cùng đi với Tề Lượng.
Tống Tử Kỳ lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi. Ngay khi cậu chuẩn bị khom lưng nhặt chiếc đũa lên, thì Lương Bá Nhã rốt cuộc cũng nhàn nhạt mở miệng: "Đã bẩn rồi, đổi một đôi khác đi."
Tống Tử Kỳ khụ hai tiếng: "Ừ, tôi biết mà, chỉ là tôi nhặt lên thôi."
Chẳng lẽ ở trong mắt nam thần, cậu là một người không chú ý như vậy sao?
Giang Tâm Nguyệt nhìn hai người một cái, bỗng nhiên cười nói: "Quan hệ của hai người tốt ghê."
Tống Tử Kỳ hoảng sợ, không hiểu ra sao lại chột dạ một trận.
"Tí nữa tớ có hẹn rồi," Giang Tâm Nguyệt đứng lên, cuối cùng cũng thật sâu nhìn Lương Bá Nhã một cái, "...... Tớ đi trước đây."
Sau khi Giang Tâm Nguyệt rời đi, trên bàn cơm liền an tĩnh lại.
Tống Tử Kỳ cuối cùng cũng ăn xong cơm chiên trứng tôm bóc vỏ, cậu buông đôi đũa xuống, đầy trông mong nhìn Lương Bá Nhã: "Nam thần, tí nữa cậu có rảnh không?"
Lương Bá Nhã ngừng một chút: "...... Không rảnh."
Tống Tử Kỳ có chút thất vọng: "Thật sự không rảnh sao?"
Lương Bá Nhã nhàn nhạt nói: "Tối về còn phải tập lời kịch."
Tuy rằng rất thất vọng, thế nhưng Tống Tử Kỳ cũng chỉ có thể "À" một tiếng.
Yên lặng nhìn Lương Bá Nhã rời đi, Tống Tử Kỳ một mình đi về ký túc xá.
Sau khi về tới ký túc xá, Tống Tử Kỳ mở máy tính ra lướt B trạm trong chốc lát, lướt xong rồi lại lướt video quỷ súc mới nhất. Sau đó, cậu lại nằm trên giường dùng di động lướt Weibo.
Từ sau khi đi BML, tốc độ lên fan trên Weibo của Tống Tử Kỳ quả thực giống như ngồi hỏa tiễn, chỉ mới một ngày mà đã tăng lên không ít fan. Cùng với lượng fan tăng cao, ngay lúc đó, cậu còn thu được không ít ảnh đồng nhân, ảnh hoạt hình chibi, tag tiểu kịch trường linh tinh. Vì thế mà mỗi lần cậu mở ra Weibo, đều có thể thu hoạch không ít kinh hỉ.
Hiện tại hình đại diện Weibo của cậu đã được đổi thành một trong số ảnh hoạt hình chibi do fan vẽ. Đương nhiên trừ cái đó ra, còn có không ít fan CP vẽ truyện đồng nhân bốn khung. Vì thế Tống Tử Kỳ một bên nằm ở trên giường coi truyện đồng nhân, một bên phát ra tiếng cười khả nghi khặc khặc.
Sau khi lướt các ảnh đồng nhân trên Weibo, album của Tống Tử Kỳ đã tồn kho không ít, cậu còn đem ảnh hoạt hình chibi cậu cùng Lương Bá Nhã đặt làm hình nền di động.
Tống Tử Kỳ vẫn như cũ chưa đã thèm, thậm chí còn ở trên Weibo tìm tòi một chút từ ngữ mấu chốt, còn nhảy tới mấy trang viết truyện đồng nghiệp, truyện ngốc bạch ngọt, truyện cổ trang ngược, truyện ABO......
Đm! ABO!
Trong nháy mắt tinh thần Tống Tử Kỳ chấn động, click mở quyển truyện dụ người kia lên.
Ừm, áng văn này vô cùng bình thường chính là một quyển truyện trang bức ...... A không đúng, phải là truyện trang B.
▪︎ Trang bức 装逼: ra vẻ.
▪︎ Trang B 装B: hành động che giấu bản thân để lừa gạt đối phương.
Thân là một Omega, Gia Cát Tư Đồ không cam lòng bị Alpha cả đời nuôi dưỡng ở nhà sinh hài tử. Vì thế cậu sử dụng thuốc ức chế bị cấm sử dụng để ngụy trang thành Beta tiến vào trường quân đội tinh tế. Qua đó gặp được hoàng tử đế quốc, Alpha Bạch Y Tống Tửu ......
Tống Tử Kỳ vừa thấy lôi lại vừa thấy sảng, rồi lại xem đến không thể tự kềm chế được. Bất quá ngay khi cậu xem đến không ngừng lại nổi ...... thì quyển truyện đến đây liền dừng.
Đm! Vậy mà lại không có thịt! Quả thực quá vô nhân đạo!
Tống Tử Kỳ thực sự như muốn cào tâm cào phổi, hận không thể chuyển phát cho tác giả một hộp lưỡi dao giục chương, vì thế cậu yên lặng share cái Weibo của tác giả để giục chương.
Quả nhiên, sau khi Tống Tử Kỳ share cái Weibo kia không được bao lâu, thì bên dưới khu bình luận của cậu liền nổi lên không ít chuyện hài người lớn cùng đoản văn H, quả thực quá kɦıêυ ɖâʍ cùng bạo lực rồi!
Vì thế cậu cười hắc hắc, một bên làm bộ làm tịch đăng một cái Weibo trang bức "Đừng dơ như thế, nên ưu nhã nha!", một bên xem khu bình luận của quyển truyện cười người lớn dụ người.
Sau khi Tống Tử Kỳ nằm ở trên giường xen quyển truyện hài người lớn kia được một lát, thì Tề Lượng trở về.
Tống Tử Kỳ nằm ở trên giường ló đầu ra, nhìn Tề Lượng cười hắc hắc: "Tối hôm nay, cảm ơn mày nha! Hôm nào mời mày ăn cơm."
Tề Lượng cười như không cười nhìn cậu một cái: "Không tìm đường chết sẽ không phải chết, đã tìm đường chết thì nhất định phải chết."
Tống Tử Kỳ đem mặt chôn ở gối đầu, rầu rĩ nói: "Tao biết mà, sau này tao sẽ không mặc đồ nữ nữa đâu ......"
Tề Lượng nhướng nhướng mày: "Thật không?"
Tống Tử Kỳ vốn muốn kiên quyết khẳng định, bất quá không biết vì cái gì, lời nói vừa mới đến cổ họng, lại không nói ra được.
Thật vậy chăng? Cậu thật sự có thể khống chế được chính mình sao?
Cậu thật sự có thể khống chế được khát vọng bị kiềm nén quá lâu của mình
sao?
Tống Tử Kỳ chôn mặt nửa ngày, rầu rĩ nói: "Tao sẽ cố."
Tề Lượng cười một tiếng: "Về phần chuyện mày muốn mời tao ăn cơm, không cần hôm nào đâu, ngày mai luôn đi."
Tống Tử Kỳ: "......"
Tề Lượng tiếp tục nói: "Ngày mai không phải mày phải đi làm gia sư sao? Trên đường về tiện tay gói dùm tao một phần cơm thịt bò nạm đi."
Tối hôm sau, Tống Tử Kỳ lại đi làm gia sư cho Diệp Trọng Nhã.
Thời điểm Tống Tử Kỳ đi đến phòng Diệp Trọng Nhã, lại không nhịn mà nhìn sang phòng của Lương Bá Nhã một cái.
Cửa phòng Lương Bá Nhã vẫn như cũ đóng chặt, cũng không biết là bên trong có người hay không. Thế nhưng Tống Tử Kỳ biết tám phần là không có người.
Chẳng qua trước khi dạy Diệp Trọng Nhã học, Tống Tử Kỳ vẫn không kìm nén được mà lặng lẽ hỏi Diệp Trọng Nhã: "Cái kia, hôm nay nhà em vẫn chỉ có một mình em sao?"
Diệp mụ mụ chỉ có ngày đầu tiên khi cậu tới là ở đây, còn những ngày sau cậu rất ít khi nhìn thấy Diệp mụ mụ. Tống Tử Kỳ đoán Diệp mụ mụ đại khái chính là nữ cường nhân lấy sự nghiệp làm chủ.
Về phần Diệp Trọng Nhã với ba ba của Lương Bá Nhã, Tống Tử Kỳ vẫn chưa thấy qua lần nào, đoán chừng cũng là một người bận rộn đi.
Diệp Trọng Nhã nghe thấy vậy liền dừng lại, sau đó hắn ngiêng nghiêng đầu nhìn Tống Tử Kỳ: "Anh đang hỏi anh em có ở đây không chứ gì?"
Tống Tử Kỳ thiếu chút nữa đã bị nước miếng của mình làm sặc. Rõ ràng cậu đã hỏi uyển chuyển như vậy rồi, thế quái nào vẫn bị Diệp Trọng Nhã phát hiện ra!
Diệp Trọng Nhã nhìn chằm chằm Tống Tử Kỳ, chống cằm: "Hình như anh rất để ý anh em nhỉ ......"
Tống Tử Kỳ khụ hai tiếng: "Khụ khụ, dù sao anh em cũng là nhân vật phong vân của Z đại mà, cho nên anh có chút tò mò thôi."
Diệp Trọng Nhã nghiêng nghiêng đầu: "Đừng có phủ nhận, em biết anh em rất được đồng tính hoan nghênh."
Tống Tử Kỳ vừa định phủ nhận, lại bỗng nhiên dừng lại: "Từ từ! Em nói anh em rất được đồng tính hoan nghênh? Là có ý gì!"
Diệp Trọng Nhã chớp chớp mắt: "Đương nhiên là ý trên mặt chữ rồi, em biết có không ít nam sinh đối với anh em cảm thấy hứng thú."
Tống Tử Kỳ lập tức trừng lớn mắt: "Cái, cái gì?!"
Cậu thế mà lại có nhiều đối thủ cạnh tranh như vậy?!
Diệp Trọng Nhã nghiêng nghiêng đầu: "Ừm, em còn biết trường anh em có vài nam sinh tỏ tình với anh ấy nữa."
Đôi mắt Tống Tử Kỳ lập tức trừng lớn hơn nữa: "Cái, cái gì?!"
Cậu thật sự có nhiều đối thủ cạnh tranh như vậy ớ?!
Diệp Trọng Nhã nhìn biểu tình của Tống Tử Kỳ đại kinh thất sắc, chớp chớp mắt: "Ví như bạn cùng phòng anh em này, tên gì gì á em quên rồi, quan hệ của hai anh ấy từng rất tốt, anh em năm nhất còn mang anh ấy về nhà chơi mà, phải biết là bình thường anh ấy rất ít khi mang bạn bè về nhà. Thế nhưng sau khi anh em lên năm hai, liền chẳng gặp được anh ấy nữa."
Tống Tử Kỳ dừng lại, bạn cùng phòng của Lương Bá Nhã?
Là vị tiểu ca má lúm đồng tiền cậu từng gặp ở lễ hội mỹ thực Z đại ...... Chúc Quân Trúc sao?
"Phỏng chừng là tỏ tình với anh em, sau đó bị anh ấy cự tuyệt đi," Diệp Trọng Nhã cười khẽ một tiếng, "Cho nên từ sau lần đó, anh em liền bắt đầu cùng hắn bảo trì khoảng cách."
Tống Tử Kỳ thiếu chút nữa đã bị lượng tin tức thật lớn này dọa sợ ngây người, cái tên tiểu ca má lúm đồng tiền kia thế mà lại từng có ý tưởng không an phận với nam thần nhà cậu?!
Trách không được ngày đó cậu cảm thấy bầu không khí giữa nam thần cậu với tiểu ca má lúm đồng tiền kia quái quái, ánh mắt nhìn nam thần nhà cậu cũng quái quái! Quả nhiên là đối với nam thần nhà cậu có ý tưởng không an phận mà!
Chờ đã ......
Tống Tử Kỳ nhíu nhíu mày, nghi hoặc nhìn Diệp Trọng Nhã hỏi: "Loại chuyện này sao em biết được?" Bị đồng tính tỏ tình gì gì đó, người bình thường sẽ tùy tiện nói cho người khác sao? Hơn nữa người kia còn là em ruột của mình?
Diệp Trọng Nhã vươn một ngón tay làm tư thế che kín miệng: "Suỵt, không nên nói cho người khác...... Đây là em đoán."
"Em đoán?" Khóe miệng Tống Tử Kỳ co rút, "Cho nên tỏ tình gì gì đó đều là em xạo sự?"
Diệp Trọng Nhã có chút không cao hứng: "Mới không phải xạo sự đâu, em là có căn cứ mà."
Tống Tử Kỳ hừ một tiếng: "Vậy chứng cứ là cái gì?"
Diệp Trọng Nhã chớp chớp mắt: "Trực giác của em."
Tống Tử Kỳ cười gượng một tiếng: "Ha ha, mở sách của em ra, bây giờ bắt đầu học bài."
Chẳng qua, kể cả khi lời của Diệp Trọng Nhã nói vừa rồi hơn phân nửa đều là đoán mò, nhưng ít nhất chuyện Chúc Quân Trúc đối với Lương Bá Nhã có cảm xúc khác biệt gì gì đó tám chín phần không chạy được.
Tống Tử Kỳ âm thầm nghiến răng.
Vừa mới tiễn đi một tên tình địch, lại gặp thêm một tên tình địch nữa!
Nam thần nhà cậu đúng thật là một tên tiểu yêu tinh câu người mả!
-----------------------
▪︎ Cơm thịt bò nạm:

▪︎ Trường hận ca (chữ Hán: 長恨歌; Kana: ちょうごんか; tiếng Anh: The Song of Everlasting Regret/Sorrow; tiếng Pháp: Chant des regrets éternels) là một bài thơ nổi tiếng của Bạch Cư Dị kể về mối tình giữa Đường Huyền Tông và Dương Quý phi. Nguồn: https://vi.m.wikipedia.org/wiki/Tr%C6%B0%E1%BB%9Dng_h%E1%BA%ADn_ca
▪︎ Trường Can hành của Lý Bạch: mấy bẹn có thể tìm hiểu ở đây http://thotinhquehuong.blogspot.com/2015/04/truong-can-hanh-ly-bach.html?m=1
-11/8/2020- Hoàn chương 59.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.