“Có…vấn đề gì ở cái áo này hả?”
Zino nhìn chiếc áo ấy, bỗng dưng lại nhớ tới 3 năm trước khoảng thời gian trước khi chuyển tới gaming house hiện tại, Viễn Phong lúc ấy vẫn cầm khư khư lấy nó, anh khuyên bao nhiêu lần là hãy vứt nó đi, nó vốn không vừa vặn với thể hình bây giờ nữa.
Nhưng cậu ta lúc đó vốn là một đứa trẻ cứng đầu, anh còn cố giật lấy để ném đi, điều đó lại làm một người như thế sẵn sàng từ bỏ tôn nghiêm lúc ấy mà van khóc trước mặt anh, quỳ gối van xin đừng ném nó đi.
“Anh Tần, làm ơn đừng ném nó đi! Em xin anh, chiếc áo có thêu hình sao này rất quan trọng đối với em!”
“Không có nó, em sẽ không cảm thấy thế giới này còn sự ấm áp nào nữa, không thể tìm thấy được cậu ấy nữa….”
”Anh Tần, hãy trả nó lại đi mà, em xin anh….”
Những lời nói ấy, bây giờ vẫn còn tồn đọng lại trong ký ức của Zino, nhưng ai ngờ được rằng Đào Nguyên lại chính là người mà Viễn Phong đã tìm kiếm suốt bao lâu nay chứ.
Zino tự chửi thầm: “Đúng là trớ trêu với cái cuộc đời này, cậu đang đùa tôi đấy hả….”
Hàn Doanh nghe thấy tiếng chửi của ai đó bên cạnh: “Anh Tần, có chuyện gì vậy, chị dâu lại gây chuyện chỗ nào khác rồi?”
Vội lắc đầu và bảo xê dịch vào trong một chút, để hai người kia còn ngồi xuống nữa.
Anh và cậu vừa ngồi xuống xong, sân thi đấu cũng bước vào giai đoạn bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-jg-da-cuoi-toi/3471978/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.