“Đường chỉ này….Mình có cảm giác như đã từng thêu nó….”
*Rè……*
“Đau….”
Bỗng nhiên, đầu cậu giống như bị búa bổ một phát mạnh tay, gào thét đau đớn không chịu nổi.
Bình thường căn bệnh này mấy tháng trước vẫn còn ổn định, sao lại thành ra thế này chứ, không can tâm tí nào….
Máu mũi cùng từ từ chảy ra, cả cơ thể như đang muốn đình trệ tới nơi, tầm mắt cậu cũng dần mờ nhạt đi.
Cứ tiếp diễn thế này, nếu Viễn Phong thật sự nhìn thấy cậu bây giờ, cậu sẽ hết đường biện minh nữa.
“Thuốc…thuốc….nó đâu rồi….”
Cậu vội vàng đi tới phía bàn, mở cái túi nhỏ cậu mang theo lúc chuyển từ nhà cũ tới đây, cũng may mắn là có đem thuốc theo, liền uống lấy một viên cuối cùng thì có thể cậu mới dần lấy lại được bình tĩnh sau một lúc hỗn loạn trong tâm trí.
Thẫn thờ nhìn xung quanh, lại để ý tới cái lọ trống rỗng trên tay, đây đã là viên cuối cùng của thuốc ức chế cơn đau về thần kinh não bộ rồi.
Ngày đó cậu đang lẽ nên đi mua thêm mới phải, nếu không bây giờ nhờ anh tới tiệm thuốc thì có khác gì bị tra hỏi đâu.
Chưa kể tới việc khác, cậu còn phải mau chóng xử lý đống máu bị vương xuống sàn, còn phải xem có bị vương vào chăn gối không.
“Phải mau chóng xử lý….trước khi bị anh ấy phát hiện ra….”
…----------------…
“Còn nửa tiếng trước khi bắt đầu…”
Viễn Phong kiểm tra lại thời gian trên điện thoại, theo thói quen mỗi ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-jg-da-cuoi-toi/3471977/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.