Trở lại trong thành, cặp vợ chồng kia đưa họ đến một bệnh viện phụ cận khám gấp. Vốn dĩ bọn họ muốn chờ họ làm kiểm tra xong, nhưng Lục Giam nhìn cậu bé đã mệt mỏi ngủ trong lòng mẹ, vì thế kiên quyết để bọn họ rời đi trước.
Hai vợ chồng lần nữa cảm tạ, để lại số điện thoại cùng hai ngàn đồng.
Bác sĩ giúp Lục Giam tiêu độc băng bó, đo nhiệt độ cơ thể, lại phải truyền nước muối phòng ngừa nhiễm cảm, thời điểm treo nước muối lên, đã là buổi chiều.
Tô Diệc đi mua cơm, Lục Giam không ăn uống gì, cô mua một chén cháo ngũ cốc.
Tay phải Lục Giam bị thương băng bó giống như cái bánh chưng, tay trái lại truyền dịch, tạm thời đánh mất năng lực tự giác.
Tô Diệc ngồi bên cạnh giường bệnh, cầm chén cháo nóng thổi thổi.
Cô múc một muỗng cháo đưa qua, nửa đường lại rụt về, đưa đến môi chính mình thử nhiệt độ, xác định có thể ăn được, mới lần nữa đưa đến bên miệng anh.
Lục Giam thấy hành động của cô, há miệng ăn muỗng cháo, hai tai đỏ bừng lên.
(Ghiền mà còn ngại a:))))
Cơm nước xong, Lục Giam nằm ở trên giường không nhúc nhích, hô hấp đều đều, tựa hồ như đã ngủ.
Tô Diệc giúp anh dịch dịch chăn, lại xem bình truyền dịch, sau đó tay chân nhẹ nhàng ngồi xuống ghế bên giường, cô không chơi điện thoại bởi bình truyền dịch rất nhanh, cô sợ thấy điện thoại sẽ quên kêu hộ lý đổi chất lỏng ấy.
Tầm mắt của Tô Diệc dừng lại trên người Lục Giam.
Anh đúng thật là một chàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-hoan-my/2840/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.