Tô Diệc đại não trống rỗng, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng. Bỗng dưng, cô rơi vào một cái ôm cứng rắn, được bảo vệ gương mặt cùng hơn nửa thân người. Xuất phát từ bản năng, cô như gấu koala mà gắt gao túm lấy quần áo người nọ.
Hai người đồng thời quay cuồng rơi xuống.
Cũng may sườn núi này so với núi khác, không sâu, vì thế rốt cuộc cũng dừng lại. Tô Diệc vẫn không nhúc nhích mà ghé vào ngực người kia, lòng còn sợ hãi mà không ngừng thở dốc.
Mùi mộc hương quen thuộc truyền tới.
"Có bị thương hay không?" Thanh âm Lục Giam từ đỉnh đầu vang tới.
Tô Diệc chậm rãi trợn mắt,ngẩn ngơ nhìn anh.
Lục Giam thấy cô ngốc ngốc, chống người dậy:"Nơi nào bị thương?" Trong giọng nói có chút lo lắng.
Tô Diệc ý thức phục hồi, vội lắc đầu, từ trên người anh đứng lên.
Cô cử động thân thể, lại sờ diện mạo, phát hiện thế nhưng chính mình không có chịu một chút tổn thương nào!!!
Mà Lục Giam lại thảm hơn rất nhiều.
Áo lông vũ màu đen ở phía sau lưng đã rách mướp, lông không biết đã bay tới đâu. Trên gương mặt tuấn tú kia có bảy tám vết thương, cũng may là vết thương không lớn. Tô Diệc lại nhìn một cái, lại thấy mu bàn tay phải của anh, máu me bê bết, thấy mà rợn người.
Này có lẽ chỉ là bị thương ngoài da đi.
Tô Diệc đôi mắt ươn ướt, ngực trướng trướng.
Cô ngồi xổm xuống, run rẩy mà đem tay kiểm tra hết người Lục Giam một lần. Xác nhận tay chân cùng ngực bụng không có vấn đề gì,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-hoan-my/2839/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.