Từ hôm khai giảng, Cố Diễn phát hiện hình như mình đi đâu cũng gặp Tô Dược.
Cô luôn cười nắc nẻ không e dè gì, mặt mày rạng rỡ, đôi mắt vô cùng linh động, mái tóc mềm mại được cột cao thành đuôi ngựa, phất qua phất lại theo mỗi bước cô đi.
Cô cũng có lúc rất yên tĩnh, ngồi bên một chồng tư liệu cao ngất nơi góc khuất thư viện, một mình yên lặng đọc sách, lâu lâu lại ghi chú vào vở rất nghiêm túc.
Thỉnh thoảng anh đi tự học tối lại bắt gặp cô và đám bạn kéo nhau về ký túc xá. Cô ôm cánh tay bạn mình, nhõng nhẽo nài xin, trong mắt đong đầy ý lấy lòng.
Thậm chí, khi anh tình cờ đi siêu thị mua đồ cũng có thể gặp được cô.
Cô tùy tiện để xe hàng ngay lối đi chắn đường anh, đang lúi húi chọn đồ, ví tiền thì vứt luôn vào xe chẳng thèm để ý.
Cố Diễn đứng trước mặt cô, mắt liếc về phía cái xe hàng đang chắn lối của cô ra hiệu, dù cô có ngốc cỡ nào hẳn cũng hiểu ý anh nhỉ.
Ai ngờ cô nàng này lại ngơ ngác nhìn anh cả buổi trời, rồi giơ bịch băng vệ sinh đang cầm trong tay ra, nghiêng đầu hỏi anh, “Anh cần à?”
“……” Lúc ấy Cố Diễn thật muốn bổ đầu cô ra xem não cô cấu tạo kiểu gì.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà anh đột nhiên muốn trêu cô.
Mà cô đúng là không phụ sự mong đợi của anh, một lần nữa trở thành trò tiêu khiển của anh.
Anh hứng khởi đứng đó nhìn cô xoắn xuýt, khi anh đang nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-dep-nhat-the-gian/927167/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.