Đêm trước hôm Tô Dược nhập học, mẹ cô từng gọi cô tới nói chuyện thẳng thắn.
Tô Dược nghĩ, ánh mắt mẹ nhìn cô lúc đó sợ là cả đời này cô cũng không quên được.
Vì trong ánh mắt kia có chút hơi hướm nguy hiểm của loài sói.
Mẹ Tô Dược híp mắt nhìn cô, “Tô Dược.”
Tô Dược nhét nội y vào va ly.
“Con có biết mẹ nuôi con lớn chừng này đã tốn bao nhiêu công sức và tiền của không?”
Tô Dược cuộn tất vừa giặt sạch lại.
“Mẹ cho con đi học trường luyện thi Đại học tốt nhất không phải để sau này con có thể kiếm được việc làm tốt.” Tô Dược nhét laptop vào túi đựng laptop.
“Mẹ muốn con vào đại học A không phải vì đó là trường đại học đứng thứ nhất thứ nhì cả nước.” Mẹ cô dừng lại rồi cất giọng một cách khẩn thiết, “Mà vì chất lượng nam sinh ở đó tốt nhất cả nước.”
Tô Dược trợn tròn mắt, “Xin mẹ vui lòng giải thích cho con biết chất lượng gì đó nghĩa là gì được không?”
“Đơn giản quá còn gì.” Mẹ Tô Dược liếc cô khinh thường, “Ba con không phải tốt nghiệp đại học A à? Chất lượng đúng là miễn bàn.”
“Chất lượng cỡ nào chỉ có mẹ mới rõ không phải à, tiếc là ba có hơi ngốc một chút.” Tô Dược bóp cổ tay thở dài.
“Đúng thế.” Mẹ cô gật đầu xem như đồng tình, “Nghe trộm mà cũng không biết giấu đôi dép cho kỹ.”
Vừa dứt lời, cái vật khả nghi màu tím ngay cửa bỗng biến mất.
Ba cô đang đứng ở khe cửa sát vách nghe trộm bỗng hốc mắt nóng lên.
Thế là, Tô Dược không phụ sự tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-dep-nhat-the-gian/927163/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.