Đến khi rời đi, Lê Ứng muốn đưa Giang Dục về nhưng vẫn bị đối phương từ chối như cũ. Biết tính cậu, Lê Ứng cũng không ép uổng, anh chỉ tiễn cậu xuống dưới lầu.
Nhà trọ của Lê Ứng nằm trong một khu dân cư cũ kĩ, đèn đường cách khá xa, xung quanh có phần mờ mịt.
Trên lối nhỏ mà hai người bước qua có mùi hoa thấp thoáng, là cảnh tượng chỉ có thể trông thấy vào những đêm xuân.
Bọn họ sóng vai đi đến cổng, nhìn thấy cửa hàng tiện lợi 24 giờ nằm đối diện khu dân cư, Giang Dục bỗng sờ sờ bụng: “Em hơi đói.”
Lê Ứng quay đầu nhìn cậu: “Em muốn ăn gì?”
Giang Dục hất cằm: “Bọn mình vào cửa hàng tiện lợi xem thử đi.”
Hai người vừa đặt chân vào cửa hàng thì mùi đồ ăn đã ập đến, Giang Dục chỉ liếc mắt đã thấy được quầy thức ăn sẵn, bụng cậu bắt đầu sôi lên sùng sục. Đợi đến khi Giang Dục gọi món xong, cậu bèn quay đầu nhìn Lê Ứng: “Anh ăn không?”
“Anh không đói.” Lê Ứng đáp.
Câu trả lời này nằm trong dự đoán của Giang Dục, cậu cũng không ép anh, dù sao thì trông Lê Ứng cũng không phải người sẽ ăn mấy đồ ăn nhanh như thế này.
Trong lúc chờ đợi đồ ăn được bỏ vào túi, Giang Dục hỏi: “Có phải bình thường anh luôn tự nấu cơm không?”
“Ừ,” Lê Ứng nói, “Hầu như anh luôn tự nấu.”
Giang Dục nghe vậy thì khẽ cười, cậu lập tức quay đầu lại nhìn anh, có lẽ vì đêm đã khuya mà nụ cười của cậu có phần lười nhác hơn.
“Có chuyện gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-cua-chi-gai-yeu-tham-toi/909712/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.