—
Giang Dục lập tức híp mắt, liếc sang bên cạnh: “Anh lại muốn ghẹo em nữa à?”
Không cần ngẫm lâu, Lê Ứng cũng biết “lại” mà cậu nói là ý gì.
Chính là lần ở sân bóng rổ, khi anh nói mình chỉ muốn thu hút sự chú ý của một người mà thôi.
Lê Ứng cười cười, ánh đèn neon trên đường rọi lên gương mặt anh.
Anh nghiêng mắt nhìn về phía Giang Dục, giọng điệu có phần dỗ dành: “Được rồi, anh không ghẹo em nữa.”
Giang Dục liếc anh, hừ một tiếng rất khẽ, như thể đang nói “thế còn chấp nhận được”.
Nhà hàng đồ nướng cách nhà Giang Dục không xa, hai người cứ thế chậm rãi đi dạo một lúc, tán gẫu câu được câu chăng. Không lâu sau họ đã đi đến cuối đường, sau khi vòng qua một con đường lớn, chung cư nhà Giang Dục đã ở ngay trước mắt.
Đến cổng chung cư, Giang Dục không bước tiếp nữa, Lê Ứng cũng đứng lại theo.
Hai người không hẹn mà đều im lặng trong chốc lát. Giang Dục nghĩ nghĩ, hình như họ không còn gì để nói nữa.
Thế là cậu nhìn sang Lê Ứng, nói với vẻ chần chừ: “Vậy anh về sớm đi để còn nghỉ ngơi?”
“Ừ.” Lê Ứng nói, “Em cũng về nghỉ ngơi sớm đi.”
–
Sáng sớm hôm sau, Lê Ứng quay về nhà một chuyến. Khi anh về đến nơi, bà Lê đang ngồi uống trà điểm tâm giữa khoảng sân rộng lớn.
Trông thấy Lê Ứng, bà Lê thong thả nhấp một ngụm trà, quan sát anh một lúc.
Lê Ứng đi đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-cua-chi-gai-yeu-tham-toi/3332022/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.