Giang Dục nhìn chằm chằm Lê Ứng một lúc, như thể đang lặng lẽ suy nghĩ, sau đó cậu chớp mắt: “Ở đâu ạ?”
Lê Ứng im lặng hồi lâu, nâng tay chỉ chỗ cho cậu. Ngay sau đó anh thấy Giang Dục liếm liếm nơi ấy, còn đưa tay lau một lát.
“Còn không anh?” Giang Dục hỏi.
Lê Ứng dời mắt đi, đứng dậy rồi hắng giọng vài tiếng. Anh ngộ ra, quả nhiên không thể nói chuyện nghiêm túc với một con ma men.
“Hết rồi.” Lê Ứng đáp.
“Ồ,” Giang Dục gật đầu, tỏ vẻ yên tâm.
Sau đó cậu chống bàn, chậm rãi đứng dậy: “Vậy bọn mình về thôi, trời tối rồi.”
Thấy Giang Dục vẫn cử động vững vàng, Lê Ứng cũng không vội đến đỡ cậu. Nào ngờ giây tiếp theo Giang Dục đã lắc la lắc lư, bước chân loạng choạng. Lê Ứng vội vàng chạy đến dìu Giang Dục, cậu vô thức tóm chặt lấy Lê Ứng, lảo đảo đâm sầm vào người anh.
Trán cậu cứ thế đập vào cằm Lê Ứng.
Cùng với cơn đau ập đến bất ngờ, Lê Ứng bỗng dưng ngửi thấy một hương thơm ngào ngạt, tựa như mùi dầu gội. Ngay sau đó, sợi tóc mềm mại của Giang Dục sượt qua trước cằm và chóp mũi của anh.
Ngưa ngứa.
Lê Ứng lùi về sau vài bước, đỡ cậu đứng thẳng dậy. Bấy giờ bên ngoài có người kéo cửa phòng ra.
Giang Mộng bước vào. Liếc nhìn Giang Dục đang say khướt, cô đi đến trước mặt hai người, nói với Lê Ứng: “Mọi người định đi hát đấy, cậu đi không?”
Dừng một lát, cô đưa tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-cua-chi-gai-yeu-tham-toi/2981472/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.