Tiêu Lạc chỉ biết Hạ Lăng sẽ không ngoan ngoãn nghe lời, mang hắn từ trên giường ôm tới bên cạnh chiếc đệm.
Có đôi khi y thực sự cảm thấy, nuôi một con sủng vật so với nuôi một đứa nhỏ còn vất vả hơn. Đây là kết luận của y được đúc kết ra sau khi mặc kệ con mèo nhỏ tự sinh tự diệt.
Nhưng mà thực may mắn, thời điểm y thống khổ không chịu dược, con mèo nhỏ này lại xuất hiện, cho y một tia dũng khí cùng hi vọng để chống đỡ sống sót.
….
Thời gian sau đó, Tiêu Lạc đã dần trở nên ít phát bệnh hơn. Có đôi khi nghiêm trọng một chút, chỉ cần Hạ Lăng bồi ở bên người, cho dù không cần dùng tới thuốc thì cũng có thể vượt qua được. Điều này làm cho Hạ Lăng cảm thấy được nhiệm vụ sắp hoàn thành, bởi vì dần dần, thuốc để đầy ở trong ngăn tủ đầu giường đã không còn thấy bóng dáng, thay vào đó là một ít đồ vật sinh hoạt thường ngày.
Hạ Lăng đã cai sữa, có thể ăn thử một ít đồ ăn đóng hộp linh tinh dành cho mèo, nhưng mà mỗi khi Tiêu Lạc đem thức ăn cho mèo hoặc đồ hộp cho mèo để trước mặt Hạ Lăng, Hạ Lăng luôn làm bộ dáng muốn ăn lại không dám ăn. Rõ ràng nước miếng đã chảy ra, lại giống như không nhìn thấy đồ ăn, Tiêu Lạc có đôi khi còn cảm thấy Hạ Lăng là bị bệnh.
Nhưng mà mỗi khi y để cho chuyên gia gọi bác sĩ thú y tới, thời điểm kiểm tra cho Hạ Lăng, Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-cong-luoc-he-thong/2176510/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.