Chương trước
Chương sau
Liên tiếp đoạt mệnh
Tiên linh lực dồi dào dũng mãnh tràn vào trong kinh mạch khô cạn, thư sảng tột độ khiến Chung Lâu Vũ gần như cảm thán thành tiếng, hắn ngừng hô hấp, tay đè lên đan điền tu sĩ trung niên, kinh mạch minh tưởng vừa được thành lập một khắc cũng không ngừng chuyển động, đoạt lấy tu vi của tu sĩ trung niên.
Công pháp mới so với bất cứ công pháp nào Chung Lâu Vũ nhìn thấy trước đây đều hiệu quả hơn, cơ hồ là trong chốc lát, linh lực bị hút vào liền hoàn toàn chuyển hoá thành lực lượng của chính bản thân hắn, hắn lại không có bình cảnh khi thăng cấp, gần như lập tức liền đánh tới Trúc Cơ viên mãn, phải đến trình độ này, mới có chỗ đứng ở tu chân giới này.
Tu sĩ trẻ tuổi cả người nồng nặc mùi rượu vẫn còn đang ở ảo tưởng trước mặt tìm cách cởi y phục, nhưng nỗ lực hồi lâu cũng không thấy thành công, hắn vội vàng hoang mang rối loạn duỗi tay về phía trước sờ soạng.
Đây chỉ là phương pháp che mắt đơn giản, căn bản sẽ không có thực thể tồn tại, tu sĩ trẻ tuổi tức khắc sờ vào khoảng không, đại não bị rượu lấp kín còn chưa hồi thần lại, hắn cau mày, mơ hồ nói : “Đây là chuyện gì ?”
Trong hang động vọng lại câu hỏi của hắn, tu sĩ trẻ tuổi hồi lâu cũng không nhận được hồi đáp, tức khắc cau mày nhìn về phía sau, trong miệng vẫn còn hùng hùng hổ hổ : “Lão tử mang ngươi đến đây hưởng thụ hưởng thụ, ngươi thế nào lại như cái đầu gỗ. . . . . .”
Nửa câu sau bị mắc ở cổ họng, trong tầm mắt mơ hồ, hắn chỉ có thể nhìn thấy cổ họng tu sĩ trung niên bị cắt ra một lỗ lớn, xụi lơ nằm trên mặt đất, một người ngồi xổm bên cạnh, tay trái phủ trên đan điền hắn, giống như đang mân mê cái gì.
“Ngươi . . . . . . ngươi là . . . . . .” phảng phất như có một thùng nước đá dội xuống đầu, tu sĩ trẻ tuổi tức khắc cảm thấy thanh tỉnh cả người.
Chung Lâu Vũ mạnh mẽ thở ra một hơi, hắn thu hồi tay trái, đứng dậy tuỳ ý hoạt động vài cái, mỉm cười nhìn tu sĩ trẻ tuổi : “May mà bằng hữu của ngươi hào phóng giúp đỡ, cuối cùng cũng giúp ta khôi phục được chút nguyên khí.”
Trong động đột nhiên có một đạo phong nhỏ, thi thể tu sĩ trung niên kia tức khắc tan thành bụi phấn, trên mặt đất rất nhanh chỉ còn lưu lại một bộ y phục chỉnh tề.
Tu sĩ trẻ tuổi đột nhiên quay đầu lại, nhìn trận pháp che mắt thô sơ ở giữa sơn động, lại nhìn sang Chung Lâu Vũ, trên trán phút chốc toát mồ hôi lạnh, lời đồn liên quan đến người này dường như chỉ trong giây lát liền lấp đầy đại não hắn, kinh hoàng chiếm cứ mỗi tế bào trên người hắn.
Chung Lâu Vũ chống đầu nhìn đồ vật sót lại của tu sĩ trung niên, nhặt lên bội kiếm của đối phương, đây là một cái phàm thiết kiếm rất bình thường, có điều đối với hắn mà nói là đủ rồi. Tuỳ ý xoá đi ấn ký chủ nhân trước đây lưu lại, ở không trung vung vẩy vài cái, hắn rất nhanh liền tìm về cảm giác quen thuộc, đồng tử đen nhánh nhìn chằm chằm tu sĩ trẻ tuổi.
Sát ý thị huyết đập thẳng vào mặt, tu sĩ trẻ tuổi gấp gáp rút ra trường kiếm, chỉ thẳng Chung Lâu Vũ : “Đừng tưởng phô trương thanh thế có thể lừa được ta ! Ngươi hôm qua còn nửa sống nửa chết, hôm nay sao có thể liền khôi phục được ! Ta biết rồi ! là trận pháp che mắt đúng không ! Lại là trận pháp che mắt !” Hắn vội vàng nói, càng nói càng chắc chắn, cơ hồ ngay cả chính mình đều lừa thành công.
Nhưng Chung Lâu Vũ không có hứng thú cùng hắn chơi, vận chuyển linh lực tập trung trên Phàm Thiết kiếm, thân ảnh hắn chợt biến mất.
“Phanh” một tiếng, thanh niên lập tức bay sang một bên, hắn tạo ra những gợn sóng lăn tăn theo hoa văn trong không khí xung quanh mình, một cái linh khí hộ thuẫn hình giọt nước xuất hiện giữa không trung, phòng hộ ngăn chặn công kích lần này.
Nhưng không đợi thanh niên yên tâm, liền nghe răng rắc một tiếng, linh khí kia đột nhiên vỡ nát, khiến người bên trong �� lộ ra ngay trước mặt sát thủ.
Thanh niên ngay lập tức đổ mồ hôi lạnh, hắn ở không trung xoay người, vững vàng hạ xuống đất, một tay đã gọi ra trường kiếm, từ trước ngực lấy ra một cái phù nguyền rủa cao cấp dán lên trên, thân kiếm tức khắc đốt lên hoả diễm.
Chung Lâu Vũ cũng không vội trực tiếp giết người, hắn như một con mèo chậm rãi du tẩu xung quanh thanh niên, trường kiếm luôn có thể vào thời điểm đối phương cố ngăn chặn thay đổi quỹ đạo, sử dụng các loại độ cong kỳ quái lưu lại miệng vết thương trên người, giống như chủ nhân của nó đang tiến hành loại thí nghiệm nào đó.
Thanh niên đã ứng đối không kịp, bị công kích xong mới hậu tri hậu giác phản kích, Chung Lâu Vũ sớm liền phát động một loạt công kích. Nếu như không phải có tu vi Kim Đan kỳ chống đỡ, cái linh khí phòng ngự này sớm liền vì kiệt quệ lực lượng mà bị đánh vỡ rồi.
Kim Đan kỳ với Trúc Cơ kỳ rốt cuộc vẫn có chênh lệch rất lớn, liền tính là chênh lệch này có thể giúp thanh niên kiên trì tới lúc này, có điều đây cũng là cực hạn, linh khí phòng ngự cũng chịu không nổi công kích liên tiếp của Chung Lâu Vũ, không ngừng cung cấp linh lực cho linh khí phòng ngự, điều này đối với thanh niên là gánh nặng không nhỏ, bất tri bất giác, hắn đã bị Chung Lâu vũ bức vào tuyệt cảnh.
“Đi chết đi !” sợ hãi tử vong bao phủ toàn thân tu sĩ trẻ tuổi, hắn hạ quyết tâm, khuôn mặt dữ tợn đem trường kiếm hoả diễm tế đến giữa không trung, linh lực toàn thân bạo động, lượng lớn linh lực bị hoả diễm rút ra. Ngay sau đó trường kiếm từ một thành hai, hai thành ba, ba thành vô hạn, trong phút chốc toàn bộ sơn động sóng nhiệt cuồn cuộn, ngọn lửa tiên diễm cháy hừng hực bao phủ lấy lưỡi kiếm sắc bén, chỉ thẳng Chung Lâu Vũ.
“Minh Tâm tông bí thuật.” Chung Lâu Vũ nhướng mày.
Minh Tâm tông được ca ngợi là đệ nhất tông pháp tu, bí thuật của nó cực kỳ tinh diệu, cho dù người sử dụng là một phế vật, cũng có thể phát ra vài phần uy lực, mà uy lực của Kim Đan kỳ, cách xa Trúc Cơ kỳ.
Đương nhiên, đây chỉ là đối với người bình thường mà nói, thời điểm đối thủ là Chung Lâu Vũ, tu sĩ trẻ tuổi kia một kích quyết chiến bất quá cũng chỉ là trò cười.
“Đi !”
Kiếm hoả diễm phút chốc đánh xuống, đại hoả không ngừng đốt thành một mảnh, uy lực cường đại khiến người líu lưỡi, liền ngay cả thân ảnh Chung Lâu Vũ, cũng vô thanh vô tức bị kiếm hải cùng biển lửa nuốt trọn.
Ngoại trừ tu sĩ trẻ tuổi thở dốc nặng nề và âm thanh hoả diễm bùng cháy đùng đoàng, trong sơn động cũng không có động tĩnh khác.
Chung Lâu Vũ chết rồi hả ?
Thanh niên nơm nớp lo sợ tới gần ngọn lửa, nhiệt độ cực nóng thiêu đốt tất cả mọi thứ trong động, mồ hôi chảy xuống như suối, mọi thứ chỉ xảy ra trong chớp nhoáng, thanh niên trong nháy mắt liền thấy không ổn, cơ thể khẽ nhúc nhích.
Một đạo hàn quang gần như sượt qua người hắn.
“Pháp chú này cũng chỉ có cái vỏ ngoài.” Âm thanh nam nhân trong biển lửa vang lên, y sam màu xanh đột nhiên xuất hiện ở giữa màu sắc của nơi bị thiêu đốt này, nam tử dung mạo tuấn mỹ thong dong đứng ở nơi đó, khoé mắt hơi khiêu lên, nơi ngọn lửa chiếu xuống nhiễm một tầng hồng nhạt. Ngọn lửa đỏ thẫm tầng tầng nở rộ như đoá hoa trong địa ngục, ý đồ bao vây hắn, rồi lại không dám đến gần, chỉ ở quanh người vây lại thành một vòng tròn nhỏ, trong vòng tròn không có kiếm cũng không có lửa, tất cả mọi thứ hoàn toàn không có gì hư tổn, chỉ có nam nhân giống như yêu nghiệt phảng phất đi ra từ địa ngục, cho dù trang phục đơn sơ tán loạn cũng không thể che lấp được phong thái tao nhã của hắn.
Chung Lâu Vũ nhấc tay lên.
Thanh niên vẫn chưa phản ứng lại, bên người lại là một đạo kiếm quang, trường kiếm lạị quay về người Chung Lâu Vũ, ở giữa không trung ngừng chân.
“Một trò chơi vô vị.” Trong nháy mắt, bóng dáng hắn liền biến mất tại chỗ, thanh niên hoảng loạn nhìn bốn phía, mà chỉ sau một giây, thanh âm tràn ngập từ tính nhẹ nhàng vang lên bên tai hắn, “Nhưng đã đến lúc nên thu thù lao rồi.”
Thanh niên trong lòng phát lạnh, hắn vội vàng rút ra một lá phù, ném về phía thanh âm, hung ác nói : “Giả thần giả quỷ ! Kỳ thực ngươi đã không được rồi đi ! �� ! Đều bị đánh bại rồi còn giãy giụa cái rắm !”
Phù lục phong ấn pháp thuật của cường giả Nguyên Anh bốc cháy, nhưng mà pháp thuật phong ấn trong lá phù lại không rơi xuống người người kia như hắn tưởng tượng, mà đập thẳng lên tường, chấn tới mức khiến cả hang động đều rung lên.
“Nói xong rồi chứ, ta muốn động thủ.”
Thanh niên cấp tốc quay người lại, sau lưng hắn, nam nhân quần áo tán loạn hơi ngẩng đầu, trong mắt mang theo chút chán ghét, ngón tay thon dài bình tĩnh chỉ vào hắn, xích sắt trên ngón tay theo sau vô số hư ảnh bàn tay lớn.
“Đi.”
Vô số hư ảnh bỗng ngưng tụ thành thực thể, như những thanh kiếm nhỏ, hung ác đâm phá khiên phòng hộ vốn đã tiêu hao gần hết năng lượng, hung hăng cắm vào bên trong tứ chi của người trước mặt. Chúng không ngừng phân chia thành các thanh kiếm càng nhỏ hơn, theo kinh mạch một đường bôn tẩu toàn thân thanh niên, lưỡi kiếm sắc bén không chút lưu tình cắt đứt mọi thứ mà nó gặp trên đường, lăn qua lăn lại khiến bên trong thân thể thanh niên rối tinh rối mù.
“A a ! !” Đau đớn cực đại khiến thanh niên vô pháp khắc chế kêu lên, toàn thân hắn khó có thể khắc chế run rẩy, run run lấy tư thế quái dị vặn vẹo đứng lên, cuối cùng thân thể vô lực chống đỡ, cả người mềm nhũn quỳ rạp trên đất.
Nếu như không ngoài sở liệu, kinh mạch toàn thân tu sĩ trẻ tuổi đều đã đứt đoạn, linh căn bị huỷ, kim đan vỡ nát, toàn thân trên dưới đều là kiếm khí không cách nào nhổ ra được, không chỉ về sau vô pháp tu luyện, đến chết đều sẽ bị cái loại thống khổ khó có thể chịu đựng này tra tấn.
Bàn tay Chung Lâu Vũ nắm chặt thành quyền, đây giống như một tín hiệu, hơn mười vạn lưỡi kiếm lớn nhỏ giống nhau từ trên người thanh niên bạo thể thoát ra, không ngừng hội tụ lại một chỗ, cuối cùng hình thành bội kiếm hình dạng bình thường.
Ngón tay bạch ngọc tiếp được trường kiếm, tiện tay vung vài đường kiếm, trên mặt Chung Lâu Vũ mang theo vài phần lười biếng nhìn xuống phía dưới, môi đỏ gợi lên, mang theo ý mê hoặc uy hiếp : “Muốn cùng người lợi hại hơn ngươi buông lời hung ác, thứ ta nói thẳng, ngươi còn không có cái khả năng này.” Hắn nhấc trường kiếm lên, bổ xuống thật mạnh, mũi kiếm sượt qua khuôn mặt tu sĩ trẻ tuổi cắm thẳng xuống đất : “Được rồi, đánh cũng đánh xong rồi, hiện tại chúng ta liền tới bàn chút chính sự.”
“Dư Khâm đang ở đâu ?”
Tu sĩ trẻ tuổi chỉ cảm thấy gương mặt đau xót, kiếm phong băng lãnh hoà cùng máu tươi ấm nóng, hiện ra thập phần khủng bố. Dù trên người thống khổ tột độ, cũng không dám lộn xộn, chỉ sợ cái tên sát thần trên người kia chém đầu mình.
“Hắn lập tức sẽ đến !”
Thanh âm sợ hãi sắc nhọn, trong hai con ngươi tràn đầy thống khổ, nhìn bộ dáng hắn lúc này hẳn sẽ không nói dối, nhưng bây giờ không không phải là thời cơ tốt để tiếp xúc với người kia, Chung Lâu Vũ lại hỏi : “Khi nào đến ?”
“Không biết không biết ! Mau cứu ta ! Đau quá a a a ! !”
Chung Lâu Vũ đứng dậy, hắn rút trường kiếm ra, bình tĩnh nhìn thanh niên : “Ngươi lập tức sẽ không đau đớn nữa.”
Nói xong, giơ tay chém xuống, Phàm Thiết kiếm liền đâm thẳng vào đan điền thanh niên, nhanh chóng khoá định kim đan mưu đồ chạy trốn, hung hăng nghiền nát, thanh niên sắc mặt trắng xám, thân thể không tự giác run rẩy vài cái, đã không còn hô hấp.
Linh lực trong kim đan nhanh chóng khuyếch tán ra cả hang động, Chung Lâu Vũ nhấc trường kiếm lên, nhẹ nhàng vẩy hết máu tươi bắn trên mặt.
Hệ thống có chút đau lòng nhìn động tác của hắn : “Chỗ linh lực này có thể giúp ngươi trực tiếp thăng cấp lên Kim đan kỳ, quá lãng phí đi.”
“Không lãng phí.” Chung Lâu Vũ nhìn bụng tu sĩ trẻ tuổi chảy ra máu tươi, ánh mắt thâm trầm nói : “Ngược lại, chúng ta hiện tại có một bộ tinh huyết đầy đủ của Kim đan tu sĩ, có thể bố trí ảo trận.”
“Cho dù là Kim đan kỳ, ta vẫn có dự cảm sẽ không dễ dàng qua mắt như vậy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.