Edt: Mítt
~~~~~~~
Con ngươi màu đen hơi co rụt lại, Tô Mê giật mạnh quần áo Cố Lương Nghiên, nhanh chóng lùi về ghế phó lái, đóng cửa xe thật mạnh.
Tô Mê đột nhiên chủ động gần gũi như vậy, làm Cố Lương Nghiên kích động không thôi.
“Mê Mê…….” Hắn kinh hỉ gọi một tiếng, mang theo tâm tư nhảy nhót, cúi đầu muốn thuận thế hôn lên.
Tô Mê giơ tay che miệng hắn lại, nhỏ giọng nói: “Hư, không được nói chuyện, đừng cử động.”
Có thể cùng cô gái mình thích gần gũi như vậy, Cố Lương Nghiên tất nhiên là vui sướng không thôi, đầu chôn ở hõm vai Tô Mê, gắt gao ôm lấy cô, căn bản là không có chú ý, Tô Mê vẫn luôn đang chú ý tình huống bên ngoài.
Tình huống này là sao đây, Lâm Cẩm Dư không phải đang ở phòng bệnh dưỡng bệnh sao, làm sao lại cùng Mộ Dung Sâm ra đây?
Hơn nữa trên ngươi Lâm Cẩm Dư không có mặc đồng phục bệnh nhân, bọn họ muốn đi đâu sao?
Tô Mê cau mày, nghĩ thầm cốt truyện này theo mình xuất hiện đã thay đổi quá nhiều.
……
Ngay từ đầu Mộ Dung Sâm muốn ở bệnh viện chăm sóc Lâm Cẩm Dư ba ngày coi như làm bồi thường.
Lại không nghĩ tới sáng sớm hôm sau, Lâm Cẩm Dư liền tỉnh.
Nếu không phải lúc trước chính tai nghe thấy bác sĩ nói về bệnh tình Lâm Cẩm Dư, Mộ Dung Sâm có lẽ sẽ cho rằng thân thể Lâm Cẩm Dư căn bản không có xuất hiện bất kì vấn đề gì.
“Cẩm Dư, thân thể của cậu thật sự khỏi hẳn rồi sao?” Mộ Dung Sâm cau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-cam-duc-treu-khong-ngung/170028/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.