Edt: Mítt
~~~~~~~
Tên côn đồ do dự.
Người có thể ở trong Hải Lan Uyển, không phú thì quý, đó đều là người không thể trêu vào.
Tô Mê thấy bộ dáng hắn co đầu rụt cổ, lần thứ hai cười nói.
“Ba tôi là Tô Thiên Lãng, tôi nghĩ đại ca ca nhất định là biết ba tôi nhỉ, có muốn cùng tôi về nhà lên tiếng chào hỏi với ông ấy hay không?”
Tô phụ Tô Thiên Lãng, cùng ba của Mộ Dung Sâm là Mộ Dung Tuấn Dật đều là nhân vật vang dội ở An thị.
Tên côn đồ vừa nghe lập tức xua tay lắc đầu, kéo theo bọn gia hỏa chạy đi.
“Không, không cần, tôi với ba cô không thân, mẹ tôi kêu tôi về nhà ăn cơm, tôi đi trước.”
Tô Mê lắc đầu xùy ra tiếng.
Không thể không nói, ở thời điểm nào đó, danh tiếng của ba mẹ vẫn rất hữu dụng.
Ai ngờ, thời điểm vừa muốn đi ra đầu ngõ, đám côn đồ kia lại hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang trở lại.
“Tiểu muội muội, ba mẹ tôi cũng rất thân thiện, đại ca ca mang cô về nhà tôi làm khách.”
Tô Mê mắt lạnh nhìn thân ảnh ở đầu ngõ chợt lóe qua, sau đó liền lớn tiếng hô lên.
“Cứu mạng, cứu mạng……!”
Lời còn chưa dứt, ngõ nhỏ lúc đầu không người đột nhiên xuất hiện vài vị bác gái lớn tuổi cầm cây chổi lông gà chạy ra, đánh mấy tên côn đồ một trận.
Mắt Tô Mê nhìn chằm chằm đầu ngõ, sau đó, liền thấy Cố Lương Nghiên từ bên cạnh đầu ngõ bước ra.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa đối diện với ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-cam-duc-treu-khong-ngung/170024/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.