Edt: Mítt
~~~~~~~
Trong nháy mắt nam nhân hôn lên môi, Tô Mê nghĩ, món cay Tứ Xuyên này xem ra là ăn không được rồi.
Nói cho cùng không có nữ nhân nào sau khi bị cưỡng hôn, còn có tâm tư ăn uống thỏa thích.
“Cố Lương Nghiên!”
Mộ Dung Sâm nhìn thấy nữ nhân mình yêu thương bị người khác cưỡng hôn, hốc mắt muốn nứt ra trừng mắt nhìn Cố Lương Nghiên, nhanh chóng giơ tay ra quyền, hung hăng nhắm vào gương mặt kia mà đánh qua.
Ai ngờ ngay sau đó, quyền phong sắc bén bị một bàn tay to, gắt gao chụp lại, không động đậy được một chút nào.
Mộ Dung Sâm khẩn trương, vừa định đánh ra một nắm tay khác, tay của Cố Lương Nghiên bỗng chốc chuyển động, đồng thời nhanh chóng ra chân, tàn nhẫn đá ngay cẳng chân hắn, lập tức khiến cho một bên đầu gối của Mộ Dung Sâm khụy trên mặt đất.
“Cẩm Dư, còn không mau tới hỗ trợ!”
Mộ Dung Sâm rống giận một tiếng, thu lại một bàn tay, đỡ lấy cánh tay trật khớp của mình.
Thật là đáng chết, vậy mà đánh không lại hắn!
Lâm Cẩm Dư lúc này mới phản ứng lại, mới vừa kéo thân hình gầy yếu tiến lên một bước, Cố Lương Nghiên một cái liếc mắt khinh miệt, trực tiếp đem hắn đóng đinh tại chỗ.
Mộ Dung Sâm thấy vậy, trong lòng lửa giận càng sâu...
“Lâm Cẩm Dư, cậu ngây ngốc làm cái gì?”
“A Sâm, tôi đánh không lại hắn.” Lâm Cẩm Dư nhược nhược đáp một tiếng, làm Mộ Dung Sâm tức giận đến đau gan.
Lúc này, bốn phía truyền đến từng tiếng chụp ảnh “Răng rắc”, cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-cam-duc-treu-khong-ngung/170023/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.