Người tới đúng là nam chủ trong nguyên văn Yến Minh Hiên!
Tô Mê lập tức từ trong một góc bò dậy, xông thẳng qua, ôm chặt lấy hắn.
“Cứu mạng, có tang thi, thật đáng sợ.”
Yến Minh Hiên đột nhiên bị người ta xông lại ôm, không kịp phòng ngừa lảo đảo về phía sau một bước, bị một đôi tay gắt gao thít chặt vòng eo.
Hắn đột nhiên nhíu mày, lòng bàn tay phát ra thổ thứ bén nhọn, bức thẳng đến cổ xương sống của Tô Mê.
Nhưng mà Tô Mê lúc này đã được hệ thống nói cho biết, virus sau khi thức tỉnh có trạng thái thể chất tốt nhất.
Chớp mắt khi Yến Minh Hiên đánh úp về phía mình, thần kinh toàn thân đối với nguy hiểm bên ngoài dị thường mẫn cảm, lập tức theo phản xạ, một tay chế trụ cổ tay của hắn, hung hăng bóp, sau đó nhấc chân, dùng một chân đá hắn ra ngoài cửa nhà xác.
“……!”
Tô Mê trong nháy mắt ngốc lăng, nhớ đến lúc nãy mình giống như tiểu bạch thỏ tìm kiếm bảo hộ của Yến Minh Hiên.
Lúc này lại một chân đạp người ta ra ngoài, sắc mặt tức khắc một trận trắng xanh.
Thấy trong mắt Yến Minh Hiên phát ra sát khí, Tô Mê vội vàng cười làm lành: “Cái kia, lão nương tôi không phải cố ý, anh đừng để bụng cái chân tôi ha.”
Nói xong, cô nâng cái chân lên duỗi tay dùng sức vỗ vỗ.
Sau đó rõ ràng có thể thấy được khóe mắt Yến Minh Hiên hơi híp lại.
“Cô rốt cuộc là người nào, làm sao lại ở chỗ này?” Yến Minh Hiên xoa ngực ẩn ẩn đau, gian
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-cam-duc-treu-khong-ngung/1660473/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.