Chương trước
Chương sau
"A Lẫm, đừng như vậy...... Ngô! Đừng......."
"Ngoan, đừng nhúc nhích, nàng thích không phải sao?."
Nữ nhân muốn kìm nén nhưng lại khó giữ được âm thanh yêu kiều mềm mại, cùng với âm thanh thanh lãnh lương bạc khàn khàn của nam nhân truyền vào tai Ôn Ngôn.
Khuôn mặt vốn ôn nhuận nháy mắt trở nên đông lạnh, sắc mặt dần trắng bệch. Nhịp đập của trái tim trong phút chốc giống như bị đình chỉ.
Sau đó, hoà cùng giọng nữ càng thêm khó nhịn là trái tim hung hăng co lại, giống như có người cầm dao từng tấc từng tấc khoét ra, cơn đau bỗng nhiên đánh úp, đau đến mức chân hắn đứng không vững.
Ôn Ngôn gắt gao xiết chặt tay mình, đầu ngón tay hung hăng đâm thủng da thịt, máu tươi từng giọt từng giọt chảy xuống.
Nữ nhân vốn dĩ thuộc về hắn, giờ phút này lại nằm dưới thân sư phụ mình uyển chuyển rên rỉ.
Chỉ cần nghĩ tới sự thật này, linh hồn của hắn giống như bị rút ra một nửa, nội tâm vô cùng thống khổ, khó mà miêu tả hết.
Dưỡng khí dường như loãng đi trong nháy mắt, trong đầu ầm ầm vang lên, trống rỗng.
Ôn Ngôn không biết bản thân rời khỏi Bích Tiêu cung như thế nào, cũng không biết mình về biệt viện lúc nào, càng không biết mấy ngày kế tiếp, hắn rốt cuộc sẽ trải qua như thế nào?
Cả người thất hồn lạc phách, tựa như cái xác không hồn.
......
Bảy ngày sau.
Phượng Lan Nhi từ không gian của Ôn Ngôn xuất quan, đi thẳng tới chỗ Tự Dự.
Nàng ta tìm được biện pháp trong một quyển sách thượng cổ, trực tiếp chạy tới tìm người thật thực hành.
"Sư huynh, ta có một biện pháp, hẳn là có thể trị hết bệnh của huynh, huynh muốn ta thử một lần hay không?" Phượng Lan Nhi đuổi tất cả mọi người ra ngoài, khoá cửa phòng lại, đi tới bên cạnh giường.
Tự Dự từ lần đầu tiên nhìn thấy Phượng Lan Nhi thì đã thích nàng ta, thậm chí có thể vì nàng ta mà giết người, tất nhiên là đồng ý kiến nghị của Phượng Lan Nhi.
Vì thế, Phượng Lan Nhi động thủ, mở vết thương đã được băng bó tốt giữa hai chân của Tự Dự ra.
Nhìn thấy cái gì đó bị lửa đốt và sét đánh đến cháy nát, Phượng Lan Nhi vẫn nhịn không được nôn khan hai tiếng.
Tự Dự nghe tiếng, lập tức nổi giận: "Sư muội không cần làm nữa, nó phế thì cứ để nó phế đi, trị không hết thì thôi."
"Sao có thể như vậy được!" Phượng Lan Nhi vội vàng lên tiếng.
Sau đó, đối diện với ánh mắt của Tự Dự, đột nhiên cảm thấy thái độ của mình có chút không ổn, vì thế lại nói: "Tự Dự sư huynh là vị sư huynh Lan Nhi yêu nhất, Lan Nhi vẫn luôn muốn giao bản thân cho sư huynh, lại nói, nơi này của sư huynh chẳng qua chỉ bị bệnh một chút thôi, ta tin tưởng, sẽ có một ngày sư huynh khá lên."
Cuối cùng, Tự Dự vẫn tin tưởng Phượng Lan Nhi, để nàng ta dùng biện pháp đặc thù áp dụng thử trên người mình.
Không cần phải nói nhiều, tâm huyết cả ngày đều đặt hết vào, cái gì đó vốn không hề có động tĩnh vậy mà thật sự có một tia sinh cơ.Phượng Lan Nhi vui sướng không thôi, không phụ nàng ta ủy khuất bản thân vì hắn thúc giục tinh.
"Lan Nhi tin tưởng Tự Dự sư huynh, nhất định sẽ khá lên."
"Cảm ơn muội, Lan Nhi, sư huynh thật sự rất yêu muội." Tự Dự cũng rất kích động, một phen chế trụ gáy Phượng Lan Nhi, dùng sức hôn.
"Sư huynh ~~."
Phượng Lan Nhi nhiều ngày chưa được đụng đến nam nhân, tự nhiên sẽ muốn, chỉ là ngoạn ý của Tự Dự hiện giờ chính là một con cá chết, không được việc.
Cuối cùng bị Tự Dự hôn đến vô cùng lo lắng, chỉ có thể rời khỏi chỗ Tự Dự, đi vào viện của Cam Ly.
Mới vừa đi đến cửa đã nghe thấy tiếng vang hỗn tạp trong phòng.
Phượng Lan Nhi nhướng mày, đẩy cửa vào.
Ai ngờ đón tiếp chính là một cái bình hoa thật lớn, hướng về phía giữa đầu mình bay tới.
Phượng Lan Nhi mất đi linh lực và tu vi, ngẩn ra, ngay cả phản ứng cơ hội cũng không có, tức khắc bị đập vỡ đầu chảy máu.
"Cam Ly ——!" Phượng Lan Nhi hét lên chói tai, một bộ hận không thể giết chết hắn.
Giây tiếp theo, lại thấy Cam Ly lắc mình một cái, tới trước mặt nàng ta, gắt gao chế trụ cổ nàng ta: "Đều tại ngươi cái nữ nhân đáng chết này, huỷ hoại đại sự của bổn hộ pháp, nếu ngươi đã tới cửa tìm chết thì bổn hộ pháp sẽ thành toàn cho ngươi!"
Phượng Lan Nhi bị hắn bóp cổ, hai mắt trợn trắng, cuối cùng bắt đầu sợ hãi.
Nhưng trong đầu giật mình, ngay sau đó nghĩ đến manh mối trong cốt truyện ban đầu, lập tức khàn khàn lên tiếng: "Phượng, Phượng Diên, ngươi không muốn, không muốn cứu nàng sao?"
Cam Ly vừa nghe cái tên Phượng Diên, lập tức buông lỏng tay ra, lạnh lùng lên tiếng: "Sau này nếu còn dám tùy ý làm bậy, bổn hộ pháp nhất định sẽ không lưu tình."Phượng Lan Nhi gật gật đầu, đột nhiên cảm thấy thời điểm hắn bóp cổ mình có một cổ hưng phấn không tên. (-.- con bé có máu M)
Vì thế nắm lấy tay hắn đặt lên cổ mình, vẻ mặt khát cầu nói: "Bóp cổ ta, tiếp tục bóp cổ ta, ta muốn......."
Cam Ly từ trước đến nay ai đến cũng không cự tuyệt, nhưng hôm nay tâm tình của hắn không tốt, vốn không nghĩ sẽ làm, nghe Phượng Lan Nhi nói như vậy, hắn đột nhiên cũng muốn phát tiết một chút. Rốt cuộc nữ nhân này là thủy hệ linh căn, tốt nhất song tu đỉnh lò, không làm thì uổng phí.
Vì thế, trong con ngươi đào hoa hiện lên ghét bỏ nồng đậm, nhưng vẫn cởi lưng quần, đề đoạt ra trận, đại chiến một phen.
......
Tô Mê bên kia thiệt tình cảm thấy ở Bích Tiêu cung không nổi nữa.
Nhà cũ kia, à không, lão trâu cày kia quả thực không phải chủng loại bình thường, mỗi lần đều giống như chạy bằng điện vậy, vĩnh viễn không biết mệt mỏi mà trồng trọt.
Kết quả cô mệt đến ngay cả đầu ngón tay cũng không dựng nổi, nhưng Đông Phương Lẫm xong việc lại mang vẻ mặt thoả mãn, biếng nhác giống như thần tiên dào dạt tiên khí, ngược lại càng ngày càng có tinh thần.
Tô Mê hoài nghi sâu sắc, Đông Phương Lẫm nhất định là yêu tinh chuyên hút nhân khí, bằng không tinh thần của cô sao có thể càng ngày càng kém như vậy được.
Thật ra có hai nguyên nhân, một là Tô Mê không cho hắn ban ngày tuyên dâm, cho nên buổi tối làm được sẽ làm tới hừng đông, khiến cô thiếu ngủ nghiêm trọng. Hai là, cổ trùng kia quá mức bá đạo, thân thể Tô Mê căn bản là bị thương.
Vì thế, Tô Mê chạy đến nhà gỗ nhỏ nào đó sau vực, thời điểm Đông Phương Lẫm tìm tới, cô lựa chọn ngả bài với hắn.
"Nói thật cho ngươi biết, lúc trước ta cùng ngươi phát sinh quan hệ, là bởi vì trên người ngươi có cổ độc quấy phá."
Đông Phương Lẫm đạm nhiên gật đầu: "Bổn Tiên Tôn biết."
Tô Mê thần sắc hơi kinh ngạc: "Vậy ngươi cũng biết, người hạ cổ ngươi là ai sao?"
"Nữ đồ đệ của Tiểu Ngôn." Đông Phương Lẫm nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Tô Mê càng là kinh ngạc: "Nếu ngươi biết, vì sao không trừng phạt nàng?!"
"So với đi trừng phạt nàng, bổn Tiên Tôn càng muốn ăn ngươi." Đông Phương Lẫm sắc mặt nhạt nhẽo, ngoài miệng lại nói lộ cốt lời nói.
Nhưng xác thật như lời hắn nói, lúc này Đông Phương Lẫm nhìn Tô Mê giống như nhìn một khối thịt tươi mới nhiều nước, luôn bị áp lực bởi cổ dục vọng trong cơ thể, muốn hung hăng nhào lên ăn sạch sẽ.
Tô Mê sắc mặt đỏ lên, lui về phía sau một bước, làm ra tư thái phòng ngự.
"Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ, từ khi thân thể ta làm giải dược cho ngươi vẫn luôn suy yếu, chẳng lẽ ngươi nhìn không ra sao?"
Đông Phương Lẫm nhàn nhạt gật đầu: "Đợi bổn Tiên Tôn hấp thu toàn bộ độc còn tàn lưu trong cơ thể ngươi, chuyển hoá trong cơ thể mình, sau đó lại giao cho ngươi lần nữa, ngươi sẽ khá lên."
Tô Mê tỏ vẻ hoài nghi: "Thật hay giả?! Ngươi luôn là một bộ dáng nghiêm túc, lời nói lại ái muội, ta làm sao biết, ngươi có phải đang gạt ta hay không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.