Chương trước
Chương sau
Edt: Mítt
~~~~~~
Lúm đồng tiền càng thêm sáng lạn biếng nhác của cô làm Quân Mạc Thâm chỉ cảm thấy trái tim thật đau, giống như bị cái dùi đấm một kích thật mạnh, mạch máu tấc tấc đông lạnh thành băng, cơn đau xưa nay chưa từng có lan tràn trong thân thể, hết sức lạnh lẽo.
Hắn mở miệng, khàn khàn gọi một tiếng.
"Mê Mê......."
Thấy trong mắt hắn toàn là bi thương và đau đớn, Tô Mê buộc chính mình phải hạ nhẫn tâm, cong môi cười vũ mị: "Nếu không có chuyện gì khác, tôi và Tử Càn trước xin lỗi không thể tiếp được, mời Quân tổng tùy ý."
Nhìn bóng dáng không hề lưu luyến của cô, Quân Mạc Thâm bỗng nhiên hoảng hốt xưa nay chưa từng có, dường như chính mình không giữ chặt cô, cô sẽ hoàn toàn rời khỏi cuộc sống của mình.
Đôi tay đã sớm hoạt động nhanh hơn đại não, một phen chế trụ cổ tay cô, ngôn ngữ tràn đầy ý khẩn cầu: "Mê Mê, đừng đi."
Đừng không để ý tới hắn, đừng bỏ hắn một mình......
Tô Mê dừng bước chân, nhưng không quay đầu, nhàn nhạt lên tiếng, anh thanh xa cách lạnh lẽo: "Quân tổng, mời buông tay."
Nhưng Quân Mạc Thâm chẳng những không buông tay, lực đạo trên tay tăng thêm vài phần, gắt gao túm lấy cô, sợ cô sẽ từ bên người hắn chạy trốn.
Quân Tử Càn rất có hứng thú nhướng mày, cười cười gỡ tay Quân Mạc Thâm.
"Chú nhỏ, mời ôn nhu một chút đối với nữ sĩ, chú làm cô ấy đau."
Nói xong, liền mang theo Tô Mê tiếp tục đi lên phía trước, tiến vào trung tâm yến hội.
Dưới sự giới thiệu của Quân Tử Càn, Tô Mê cùng nhân sĩ nổi danh trong các giới nói chuyện với nhau, bộ dáng ưu nhã khéo léo, rất nhanh lấy được khen ngợi và thưởng thức của mọi người, trong lúc đó không thiếu những âm thanh vui đùa.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Quân Mạc Thâm âm trầm, lãnh lẽo nhìn bộ dáng Tô Mê chuyện trò vui vẻ, đau lòng đến nắm chặt song quyền.
Nhưng mà nắm lại chỉ có rỗng tuếch, lại không phải là đôi tay mềm mại của cô.
......
Truyện được đăng duy nhất trên Wattpad nha
[HBNmoemoe]
Vì nổi bậc, Tô Mê cố ý chọn một đôi giày cao gót hơn mười centimet, không bao lâu đã có chút chịu không nổi.
Bởi vì là giày mới, cổ chân giống như bị ma sát đến trầy da, mượn cớ đi toilet xử lý một chút, thời điểm cô ra ngoài, đã nhìn thấy người đàn ông với khuôn mặt đầy lo lắng trên hành lang trước mặt.
Tô Mê lễ phép gật gật đầu với hắn, liền dời tầm mắt chuẩn bị rời đi, kết quả chưa đi được một bước đã bị hắn chế trụ vòng eo chặt chẽ, gắt gao ôm vào trong ngực.
"Mê Mê, thật xin lỗi, anh không nên làm em tức giận, đừng không để ý tới anh, đừng làm lơ anh, được không?"
Giây phút nghe thấy âm thanh khàn khàn thống khổ của hắn, tim Tô Mê không tự chủ được mềm nhũn.
Nhưng lúc trước không tín nhiệm bị vả mặt, không thể không buộc chính mình nhẫn tâm đẩy hắn ra: "Quân tổng, trong yến hội người có tâm rất nhiều, bị người khác phát hiện, tôi rất khó ở giới giải trí tiếp tục phát triển."
Đối mặt với Tô Mê lãnh đạm, tâm hồn Quân Mạc Thâm giống như lại bị người ta hung hăng đâm một đao.
Người có tâm trong miệng Tô Mê, hiển nhiên chính là chỉ Quân Giai Kỳ, vì thế hắn cau mày giải thích: "Anh và Giai Kỳ không phải như em nghĩ, anh nhìn cô ấy lớn lên từ nhỏ, chỉ xem cô ấy như cháu gái, tuyệt đối không có tình yêu nam nữ."
"Vậy cô ấy thì sao?" Tô Mê cười lạnh mỉa mai: "Anh đã có năng lực ngồi lên vị trí tổng tài, nói vậy không phải kẻ ngu dốt, vậy là do mắt anh bị mù, nhìn không ra cô ấy thích anh?"
Quân Mạc Thâm làm sao lại không biết, nhưng bởi vì một chút thân tình kia, làm hắn lựa chọn giả bộ hồ đồ.
Nhưng cho dù như thế nào, hắn cũng không thể thừa nhận trước mặt Tô Mê, nếu không cô nhất định cho rằng lúc trước hắn thay Giai Kỳ phản bác, là có chứa tình cảm không rõ ràng.
Quân Mạc Thâm nỗ lực tổ chức từ ngữ thích hợp nhất, tới thuyết minh ý tứ của mình.
"Có lẽ trong đó có hiểu lầm......."
Kết quả chữ "lầm" này còn chưa nói xong, ánh mắt Tô Mê phút chốc lạnh đi, quay đầu rời khỏi.
Lại không nghĩ tới thời điểm trở về hội trường, nghênh diện một người đột nhiên tiến đến đụng phải, rượu trong tay người nọ hoàn toàn đổ lên trên người mình, đồng thời dưới ánh mắt chấn kinh của Tô Mê, lảo đảo về phía sau một chút, hung hăng té ngã trên mặt đất.
Cái ly vỡ phát ra âm thanh, lập tức hấp dẫn ánh mắt bốn phía.
Tô Mê giật mình thấy rõ ràng cô gái té ngã trên đất, mặt mày càng thêm lạnh lẽo.
Quân Giai Kỳ vừa muốn nói gì, tầm mắt bỗng nhiên dừng ở phía sau Tô Mê, sắc mặt khẽ biến, nhưng ngay sau đó lại đáng thương hề hề nói: "Chú nhỏ, cô ấy cố ý đâm trúng con, người phải thay con làm chủ."
Quân Tử Càn ở trong đám người nhìn thấy Quân Giai Kỳ trên mặt đất, lập tức không màng hình tượng chạy tới chặn ngang bế cô ta lên.
Hắn hung hăng trừng mắt liếc nhìn Tô Mê một cái, cúi đầu quan tâm hỏi: "Giai Kỳ, em không sao chứ, có nơi nào bị thương hay không?"
Tô Mê này chính là bạn gái Quân Tử Càn mang đến, hiện giờ một màn này không phải đánh lên mặt Tô Mê, thì là cái gì?
Nghe tiếng nghị luận khe khẽ ở bốn phía, Tô Mê ưu nhã cong môi cười.
"Quân tiểu thư, cô cảm thấy tôi nhỏ nhắn như thế này lại còn hôm nay là lần đầu tiên mang giày cao gót có thể đâm trúng một người cường tráng như cô ngã xuống đất?"
Quân Giai Kỳ thân cao 1m75, vốn dĩ không mập, nhưng mau xuyên giả lại rất hiển nhiên hưởng thụ sinh hoạt của ký thể, ăn nhiều thêm một chút, đã hơi phát tướng.
Lời nói thật của Tô Mê đã làm cho cô ta nổi giận, trên khuôn mặt tinh xảo có chút dữ tợn khắc nghiệt.
"Cô mới cường tráng, cô mới ăn vạ, cố ý đụng trúng tôi, không xin lỗi còn bôi nhọ tôi, thật là không có giáo dưỡng!"
Ánh mắt lạnh lẽo của Quân Mạc Thâm, từ phía sau Tô Mê bắn tới, Quân Giai Kỳ lập tức cắn môi, như chim nhỏ nép vào người cuộn tròn ở trong ngực Quân Tử Càn, một bộ dáng nhìn thấy mà thương: "Chú nhỏ, con bị trẹo chân, đau quá......."
Dư quang khóe mắt bắt giữ rõ ràng thần sắc của người đàn ông, trái tim Tô Mê không hiểu sao co chặt lại, hơi đau.
Nhưng ngay sau đó, Quân Mạc Thâm lại ôm eo cô, âm thanh lạnh lẽo thấu xương vang lên: "Giai Kỳ, xin lỗi Mê Mê."
"Chú nhỏ!" Quân Giai Kỳ hoàn toàn choáng váng, liên tiếp bi thống: "Là cô ấy đụng phải con, vì sao lại muốn con xin lỗi?!"
Quân Mạc Thâm lạnh lùng quét mắt nhìn rượu bị đổ trên váy cô: "Xin lỗi, đừng để tôi nói lần thứ ba!"
Cô ta vừa định phản bác, Tô Mê lần thứ hai lên tiếng: "Tôi đụng phải cô, nhưng trên người cô đến một chút rượu cũng không dính, Quân tiểu thư, cô nói xem là tôi có công năng đặc dị, hay là cô cố ý ăn vạ?"
Quân Giai Kỳ lập tức phản ứng lại, không khỏi một trận ảo não nhưng lại ngặm chặt miệng, đánh chết cũng không xin lỗi.
"Xin lỗi, em gái tôi còn nhỏ, có chút bướng bỉnh, Mê Mê đừng để ý." Quân Tử Càn cong môi, tuy là nói xin lỗi nhưng lại không có một tia áy náy.
Tô Mê cong môi cười nói: "Không quan hệ, chỉ là hôm nay tôi mới vừa tròn hai mươi, em nhà hẳn là cũng hai mươi bốn tuổi, anh làm anh cả, cũng nên dạy cô ấy một ít giáo dưỡng mới phải, anh nói đúng không?"
Khóe miệng Quân Tử Càn cứng đờ một cái chớp mắt, sau đó gật đầu xin lỗi, ôm Quân Giai Kỳ rời đi.
Kết thúc một trò khôi hài, vốn dĩ cho rằng Tô Mê sẽ bị Quân Tử Càn vả mặt, lại không nghĩ tới cốt truyện bị xoay ngược lại, vài con cháu hào môn đặc biệt có hứng thú với cô.
Nhưng mà nhân vật nổi bật như Tô Mê, lại sau khi Quân Tử Càn rời khỏi cũng không thấy bóng dáng.
Trên ban công ngoài hoa viên xuân sắc tối tăm, Quân Mạc Thâm gắt gao ôm Tô Mê vào trong ngực.
"Anh thừa nhận, anh biết tâm tư Giai Kỳ đối với anh, nhưng anh có thể thề với trời, anh đối với cô ấy chỉ có một chút thân tình kia, Mê Mê, người anh yêu anh muốn nắm tay cùng đi hết quãng đời còn lại, chỉ có một mình em, Mê Mê, tha thứ cho anh, được không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.