Người đàn ông đứng ở cửa không phải là Tống Minh Huy đó sao.
Chỉ thấy anh ta mặc một bộ âu phục hàng hiệu, mang đôi giày da bóng loáng,mang theo một túi công văn cao cấp, tóc tai gọn gàng, trong tay còn cầmmột xâu chìa khóa xe, ánh mắt đảo một lượt soi mói, chán ghét nhìn cănnhà bừa bộn của Tô Tiểu Đường cùng với dáng vẻ nhếch nhác trên người cô.
Nhưng ánh mắt đó chỉ thoáng qua một cái rồi biến mất, thay đổi nhanh đến mứckhiến người khác khó có thể phát hiện ra được, tỏ vẻ như bạn bè thânthiết, lâu năm gặp lại, tay bắt mặt mừng: "Vài ngày không gặp, Thịt Viên của chúng ta thật sự càng ngày càng thông minh, lại còn biết mở cửa cho anh nữa cơ đấy!"
Tô Tiểu Đường cũng không có ý muốn mời anh ta vào, nhưng Tống Minh Huytừng bước đi vào như đã vô cùng quen thuộc, còn mang ra một túi thức ăncho chó và đồ ăn vặt dùng để chơi đùa cùng Thịt Viên, "Bảo bối, xem anhmang cho cưng đồ ăn ngon gì này..."
Nếu là bình thường, chỉ cần Tống Minh Huy vừa xuất hiện, Thịt Viên chắcchắn sẽ lập tức vô cùng vui vẻ nhào đến, nếu thấy anh ta cầm đồ ăn ngon, nó có thể quên hết mọi thứ liên tục phe phẩy đuôi không ngừng.
Mà đằng này Phương Cảnh Thâm lười biếng ngáp một cái, đến nhìn anh ta mộtlần cũng lười, lắc đầu một cái liền xoay người lại chạy về phía ghế sofa nằm xuống.
Bị ngoảnh mặt làm ngơ, vẻ mặt Tống Minh Huy ngượng ngùng mang chiếc túiđặt cạnh bàn trà: "Hình như tinh thần Thịt Viên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-bien-thanh-cun/56466/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.