Tô Tiểu Đường lúng ta lúng túng mà tấp xe vào lề đường, cũng không quantâm Phương Cảnh Thâm sẽ tức giận, vội vàng ra sức ôm anh từ trên ngườicủa Phương Cảnh Xán xuống, đặt bên cạnh mình…
Xem ra Phương Cảnh Thâm rất tức giận, giãy dụa còn muốn tiếp tục nhào đầuvề phía bên kia, cuối cùng làm cho cả khuôn mặt của Phương Cảnh Xán đềudính chặt lên kính xe, tỏ vẻ đáng thương nhìn cô tố cáo: “Tiểu Đường,không phải cô nói nó rất ngoan sao?”.
Tô Tiểu Đường giải thích một cách khó khăn: “Nó…Có thể nó chỉ muốn chơi đùa cùng anh…”.
“Đùa với tôi? Cô xem dáng vẻ của nó như vậy giống như muốn chơi với tôi lắmsao?” Phương Cảnh Xán trong lúc vô ý nhìn vào hai mắt cún sâu thẳm củaPhương Cảnh Thâm, thân thể không thể tự chủ mà rùng mình một cái, vẻ mặt hoảng sợ, nói: “Tiểu… Tiểu Đường, sao tôi lại cảm thấy trong mắt củaThịt Viên có sát khí?”.
“Sao thế được, anh nhìn lầm rồi… A, ha ha…” Tô Tiểu Đường cười tới mức khuôn mặt cũng muốn cứng, vừa gắng sức che giấu, vừa vội vàng vuốt lông giúpPhương Cảnh Thâm bớt giận, bắt đầu từ nhúm lông xù trên đầu anh, dùnglực nhẹ nhàng cùng tốc độ chậm rãi vuốt ve đến sau lưng, lặp lại nhiềulần như thế..
Bình thường chiêu này rất có tác dụng với Thịt Viên, nhưng Phương Cảnh Thâm thì không biết được…
Quá tốt rồi, Phương Cảnh Thâm chỉ gầm nhẹ, rồi lập tức bình tĩnh trở lại,cơ thể của anh vẫn bị Tô Tiểu Đường ôm chặt vào ngực, lạnh lùng liếcPhương Cảnh Xán một cái, xếp hai chân trước lại thuận thế nằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-bien-thanh-cun/56465/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.