Mặc dù kỹ thuật của Tô Yên rất tốt, nhưng đấu súng với bốn người vẫn có chút nguy hiểm. Fan trong phòng phát sóng trực tiếp vừa xem vừa lo lắng, đề phòng. Nhưng Tô Yên vẫn rất bình tĩnh, nếu khán giả có thể qua camera, xuyên thấu vào đôi mắt của cô là có thể nhìn thấy, dưới ánh đèn đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp, mang theo kiêu ngạo bất cần đời, bởi vì tâm trạng tốt nên cánh môi anh đào gợi lên một độ cong. “1.” Chết một người. “2, 3.” Giọng điệu cô suиɠ sướиɠ, khi người cuối cùng thò đầu ra từ bức tường của nhà thờ, cô bỗng nhiên lao ra khỏi vật che chắn, quỳ sát đất lấy băng cứu thương tránh thoát một súng trí mạng, thuận tiện thu đầu cả 4 người kia vào túi. Số 2 và số 4 bỗng nhiên trầm mặc. Tô Yên tiêu sái thu súng, chạy đi. Nhanh chóng cứu số 3 tụt một nửa máu, giọng nói khàn khàn mang theo ý cười ôn nhu: “Đi, loot đồ.” Cô nâng khuôn mặt nhỏ tinh xảo, ý cười trên mặt dần dần lan tràn. “Thấy rõ chưa? Đưa con gái chơi game, không phải là lấy hết đồ cô ấy loot được, một cô gái cũng không bảo vệ được, đúng là phế vật!” “A…” … Lộ Cảnh Minh mở di động ra, vừa xử lý văn kiện. Nghe được câu này, nhịn không được lắc đầu, môi mỏng tràn ra một nụ cười nhẹ. Thật đúng là đủ kiêu ngạo —— … “Chết tiệt…” Hôm nay đại cát đại lợi ăn gà thuận lợi, số 4 rốt cuộc không nhịn được bắt đầu mắng. Tô Yên cong môi, rất hưởng thụ loại cảm giác có thể bảo vệ con gái này. “Số 3, sang ván tiếp theo chơi cùng thôi.” Số 3 mở mic, giọng nói yếu đuối, có vẻ rất cẩn thận: “Em, em quá ngu ngốc, sẽ kéo chân chị…” Nghe vậy, Tô Yên nhướng mày, lộ ra một nụ cười xấu xa. “Hửm? Có sao?” Cô chống cằm, lười biếng nói: “Chỉ có phế vật không có bản lĩnh dắt em theo mới có suy nghĩ như vậy? Đừng sợ, chị đây bảo vệ em ——” Cùng lúc đó, trong lầu hai biệt thự xa hoa nào đó. Giữa phòng ngủ, khuôn mặt nhỏ của cô gái tái nhợt, cô cắn môi không nhịn được đỏ mặt, nghe giọng nói từ tai nghe xem ra không lớn hơn cô bao nhiêu,. Giọng nói hơi nhỏ, mềm như bông lại như mang theo tự tin và quyết đoán. Đôi mắt cô sáng lấp lánh, tay nhỏ nắm con chuột thật chặt. “Ừm? Có thể không?” Nghe thấy đối phương lại dò hỏi một lần nữa. Cô nhịn không được mím môi, gật đầu thật mạnh: “Vâng!” Nếu có thể, cô muốn làm bạn với đối phương. Đúng lúc này, tai nghe vang lên một mệnh lệnh gắt gỏng, nháy mắt đánh vỡ bầu không khí yên lặng suиɠ sướиɠ này! “Mạnh Bảo Nhi! Cô bị ngu à? Có phải muốn chia tay không! Hay bị cái đứa bệnh tâm thần kia lây bệnh, đầu óc không minh mẫn hả?!” 【Đm, thằng ngu này mà trước mặt lão tử, tôi nhất định tát thật mạnh đánh chết hắn!】 【Chị gái nhỏ nhanh chia tay đi, loại tra nam này giữ lại chờ thêm năm sao?】 Hô hấp Mạnh Bảo Nhi cứng lại, lông mi cong dài run rẩy, hít sâu một hơi. Bỗng nhiên mở miệng, dùng giọng điệu bén nhọn từ lúc sinh ra chưa bao giờ từng có, nói: “Được, chia tay đi.” Giọng điệu cô mềm mại mang theo ý cười, chỉ là cẩn thận nghe mới có thể phát hiện cô có bao nhiêu khổ sở. Bởi vì chuyện thân thể, từ nhỏ đến lớn người trong nhà đều đối xử với cô giống như đồ dễ vỡ. Nhưng mà, cô cũng muốn khỏe mạnh, muốn có thể tùy ý chơi đùa với bạn bè… Người bên kia không thể ngờ được, Mạnh Bảo Nhi sẽ đột nhiên nói như vậy. Anh ta nổi trận lôi đình: “Cô mẹ nó tốt nhất đừng hối hận!” “Ừ,” Giọng nói của Mạnh Bảo Nhi rất ngoan: “Không hối hận.” Cô cong mi mắt, nhẹ giọng nói: “Thật ra tôi cảm thấy chị gái số 1 nói rất đúng, phế vật ở trong game không thể bảo vệ bạn gái, sao tôi có thể trông cậy vào anh làm cái gì đó vì tôi trong hiện thực?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]