“Không sao, khi nào anh tiện mang nó đi cũng được.”
Tô Yên cười một chút, hai mắt cong cong, nhìn rất ngoan ngoãn.
Lộ Cảnh Minh sửng sốt trong một cái chớp mắt, gật đầu: “Vậy thì tốt quá, lát nữa tôi sẽ mang đồ ăn cho mèo qua đây, tạm thời làm phiền cô vậy. Đúng rồi, tôi là Lộ Cảnh Minh, nếu có việc gì, cô có thể gọi vào số điện thoại này.”
“Tôi là Tô Yên.”
Tô Yên ngoan ngoãn nhận danh thiếp, tấm thiếp có chất liệu cứng cáp màu đen mạ vàng, bên trên đơn giản chỉ có một dãy số di động cùng một cái tên.
Còn nghề nghiệp, địa chỉ linh tinh đều không có.
Có lẽ đây là số điện thoại cá nhân của anh.
Lộ Cảnh Minh gật đầu, đi tới cửa, xách túi rau xanh của mình lên.
Dường như nghĩ đến cái gì, anh quay đầu lại nhẹ giọng nhắc nhở: “Cô Tô, thường xuyên ăn cơm hộp không tốt cho sức khỏe đâu.”
Tô Yên giật mình, nhìn thoáng qua túi lớn túi nhỏ mà anh đang xách trong tay.
Cô chớp chớp mắt một cách vô tội: "Nhưng mà, tôi không biết nấu cơm…”
Lộ Cảnh Minh giật giật môi, anh muốn nói: Cô có thể qua nhà tôi ăn.
Chỉ là lý trí kịp thời ngăn cản anh nói như vậy, vốn dĩ chuyện hôm nay cũng đã ngoài ý muốn. Nếu anh lại nói lời này, đối phương chắc sẽ nghĩ anh là tên biếи ŧɦái hoặc là tên lưu manh có âm mưu gì đó cũng nên?
Rất nhanh sau, Lộ Cảnh Minh liền đưa bát ăn cùng nhà vệ sinh của Tiểu Hắc qua cho Tô Yên.
Vào ban đêm, khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-benh-kieu-thinh-tiet-che/1082037/chuong-236.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.