Đôi chân trần nhỏ nhắn của thiếu nữ gần như nằm trên thảm, giọng nói nhẹ nhàng lại đáng yêu đang trêu đùa con mèo của anh.
Giọng của một người một mèo cứ truyền đến hết đợt này tới đợt khác.
Giữa họ không biết ai mới là người làm nũng hơn nhỉ.
Anh đẩy mắt kính, con ngươi đen nhánh nhìn thoáng qua cẳng chân trắng nõn mịn màng của Tô Yên, ánh sáng dịu dàng như tầng lụa mỏng khoác lên người cô, nhỏ nhỏ xinh xinh.
Lộ Cảnh Minh đột nhiên thu hồi tầm mắt, rũ mắt trầm giọng nói: “Tiểu Hắc, ra đây!”
“Meow!”
Tô Yên bật cười, tự nhiên cô có cảm giác Tiểu Hắc hiểu được Lộ Cảnh Minh nói gì và nó đang từ chối.
“Không ra? Vậy tịch thu cá khô nhỏ của mi.”
“Meo meo meo!”
Tiểu Hắc càng tức giận dựng ngược lông lên.
Tô Yên quỳ trên mặt đất ngoái đầu nhìn về phía Lộ Cảnh Minh, người này đang nghiêm trang giảng đạo lý cho Tiểu Hắc, cô ho khan một tiếng rồi nói: “Tiên sinh hay anh tự vào bắt nó đi, chắc nó bị dọa cho sợ hãi rồi.”
Nói xong cô đứng lên, xách hộp cơm đứng sang một bên.
Lộ Cảnh Minh chưa từng vào chỗ ở của thiếu nữ độc thân, vừa mới bước vào, anh đã cảm thấy không được tự nhiên, sống lưng không nhịn được mà căng cứng.
Đường cong quai hàm cứng cỏi càng khiến khuôn mặt anh thêm vẻ lạnh lùng, mặt mày nghiêm nghị.
“Xin lỗi, đã làm phiền cô rồi.”
Dứt lời, anh bước nhanh vào phòng khách, quỳ một gối xuống đất, duỗi tay muốn bắt Tiểu Hắc dưới sô pha.
“Meow!!!”
“Ay ——”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-benh-kieu-thinh-tiet-che/1082036/chuong-235.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.