Đây là phải yêu đến nhường nào mới đem những thứ nàng tặng, dù là nhỏ nhất, cất chứa một cách trân trọng như thế.
Nàng cong mi mắt, nghiêng đầu nhìn thẳng hắn: “Nhưng mà chàng chỉ có thể ăn mười viên, còn lại nếu cất đi sẽ mốc meo, làm sao bây giờ?”
Tô Yên giả vờ ảo não nhíu mày, mắt mang ý cười mà hỏi hắn.
Yến Phong Miên sửng sốt, hiển nhiên hắn không nghĩ tới vấn đề này.
Cánh môi nhợt nhạt của hắn mím mím, sau một lúc lâu mới chậm rì rì nói: “Vậy thì ta có thể để ngày mai ăn.”
Một ngày ăn mười viên, ngày nào đó rồi cũng sẽ ăn hết đúng không?
Tô Yên nhìn đôi mắt của hắn càng ngày càng sáng, tức khắc nhận ra hắn thật sự nghĩ như vậy.
Thậm chí còn muốn gọi người đuổi theo Yến Minh Hi, lấy hạt dẻ về.
“Phụt…”
Tô Yên cười to: “Nhưng hạt dẻ nguội sẽ cứng như cục đá, không thể ăn được! Không cho!”
Nàng bá đạo bóp hai má hắn, kéo ra phía ngoài.
Xem thần thái của hắn sủng nịnh lại tràn đầy bất đắc dĩ, tùy ý để nàng quấy rối.
Bỗng nhiên nhét viên hạt dẻ vào trong miệng hắn, nhẹ giọng hỏi: “Ngon không?”
Giáo dưỡng của Yến Phong Miên cực tốt, lúc ăn tuyệt đối không mở miệng nói chuyện, vì thế gật đầu.
Môi đỏ của Tô Yên cong nhẹ, bỗng dưng tới gần hắn, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Vậy ta cũng nếm thử ——”
Chữ cuối, bị nuốt hết khi hai cánh môi dán chặt nhau.
Trong phòng lặng yên không tiếng động.
Ngoài phòng đại tuyết phi dương, hồng mai nơi góc tường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-than-benh-kieu-thinh-tiet-che/1082024/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.