Chương trước
Chương sau
"Điện hạ, ngài còn nhớ thủ lĩnh của binh lính Đại Yến mà ngài đã giết vào một tháng trước không?"
Thác Bạt Trác gật đầu: "Cái này thì có liên quan gì?"
Người đã chết, còn nói là vị thần bách chiến bách thắng của Đại Yến! Sau cùng chẳng phải bị hắn ta giết?
Ha, một đám vô dụng!
Quân sư vuốt râu, từ từ nói: "Theo lời báo, tướng quân mới đến là con gái đầu của vợ cả Tô gia nước Đại Yến, cũng là cháu gái của Tô Công Viễn đã trấn giữ biên cương 30 năm."
"Nữ nhân?"
Mày Thác Bạt Trác nhăn lại, hắn ta không nghĩ nữ nhân nên ở nhà giúp chồng dạy con, không nên ra chiến trường.
Ngược lại, sau khi nghe tin này xong, hắn đã tìm được lý do của những linh cảm không tốt trong lòng.
Nữ nhân ——
Hắn híp mắt lại.
Có thể khiến Hoàng đế nhìn với con mắt khác, hơn nữa, ở Đại Yến, tất cả nữ nhân đều tuân giữ tam tòng tứ đức, mà nữ nhân này có thể thống lĩnh binh lính, ra trận giết địch.
Thác Bạt Trác không nghĩ rằng đối phương sẽ chỉ đơn thuần đem đầu đến tặng đơn giản như vậy!
"Haha, điện hạ, ngài suy nghĩ làm gì? Theo thuộc hạ thấy, Đại Yến đã cùng đường, tình thế sa sút!"
Cho một nữ nhân làm tướng quân, thật khiến người khác cười chết!
Mấy nam nhân đã uống rượu không ít, không thấy vẻ mặt Thác Bạt Trác không vui, lá gan cũng lớn hơn.
"Điện hạ! Ngài cứ chờ xem! Đến khi thuộc hạ ra chiến trường sẽ bắt sống nữ tướng quân đó, đem về làm ấm giường cho điện ha!"
"Haha, chúng ta còn chưa hưởng qua mỹ vị thiên kim đại tiểu thư như thế nào! Lần này thử xem?"
"Thử thì thử! Haha!"
Lời nói thô tục liên tiếp không dứt.
Không ai chú ý tới vẻ mặt của Thác Bạt Trác ngày càng lạnh, hắn ta rũ mắt vuốt nhẫn ban chỉ, lạnh lùng hỏi: "Tên của nàng ta là gì?"
"Tô Yên."
...
Bên trong quân doanh, tâm quân bị Lương An Chí làm hỗn loạn.
Bây giờ, Tô Yên đã đến tựa như một mũi tiêm mạnh mẽ cho binh lính.
Sau khi Lương An Chí chết thảm, các tướng lĩnh có quan hệ tốt với hắn đều bị Tô Yên giáng chức và giam lại.
Nếu để người như vậy ra chiến trường, không chỉ phải lo lắng địch bắn lén mà còn lo lắng sau lưng có phản đồ.
Loại binh như vậy, Tô Yên không cần!
Hiện giờ, binh lính đóng tại biên quan có khoảng năm vạn người, thiếu ba vạn so với quân tám vạn của Đại Liêu!
Tô Yên không nóng vội, mỗi ngày đều tự mình huấn luyện binh lính.
Nàng đặc biệt chọn một nhóm tướng nhỏ, yêu cầu bọn họ bỏ trường giáo, sử dụng trường đao!
Khi đối phương dùng ngựa chiến đấu, đầu tiên phải tấn công vó ngựa, mất đi thú cưỡi, binh lính đối phương chỉ có thể bị dẫm đạp.
Ba ngày sau.
Tô Yên nhìn quân đội đang chờ xuất phát, cong môi.
Giơ cao loan đao: "Đánh trống, tuyên chiến!"
Tính cách của nàng không phải là ngồi chờ chết, trên lưng mang huyết hải thâm thù, nàng muốn nhanh chóng đánh chiến, chính tay chém đầu của Thác Bạt Trác, lấy lại lãnh địa của Đại Yến!
Quân Tô gia tràn đầy nhiệt huyết, bọn họ đã chờ ngày này từ lâu!
Bọn họ đều là nam nhi có chí hướng, bị Lương An Chí buộc phải rút lui. Nhìn người dân trôi giạt khắp nơi, lãnh thổ bị địch xâm chiếm.
Trong lòng tràn đầy không cam lòng và tức giận.
Giờ phút này, bọn họ dồn hết lửa giận, hét lớn, khí thế hừng hực:
"Tuyên chiến!"
"Giết! Giết! Giết!"
Sinh tử tồn vong chỉ như một cái chớp mắt.
Khi tiếng trống vang lên trên cánh đồng bát ngát.
Thác Bạt Trác chợt ngồi dậy từ trên giường, đẩy nữ nhân đang nằm dưới thân hắn, mặt vẫn còn tình triều, khoác thêm áo ngoài, nhanh chóng đi ra cửa.
"Tiếng trống?"
Quân sư cúi đầu: "Là Đại Yến, bọn họ đang tuyên chiến."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.