Chương trước
Chương sau
Nét mặt Tô Yên ngạo nghễ, mắt phượng nhìn xuống, toát lên vẻ bi thương, thương xót cho dân chúng.
Nàng cong môi, lạnh lùng nói một câu: "Thi thể, mang cho chó ăn."
Mạnh Thiêm lập tức đồng ý.
Chung Tiểu Võ chà xát tay, chọt nhẹ cánh tay Mạnh Thiêm: "Chó săn, làm việc cũng lưu loát quá nhỉ?"
Có thể thích ứng nhanh như vậy?
Lần đầu tiên hắn ta nhìn thấy Tô Yên chém đầu người, mắt thiếu chút nữa muốn rớt ra ngoài.
Làm gì có nữ nhân nào chém đầu mà cứ như chém dưa hấu? Cái vẻ ung dung nhẹ nhàng của nàng, ai sẽ tin đó là lần đầu tiên nàng giết người?
Hơn nữa, bộ dáng nữ nhân này còn khuynh thành, xinh đẹp như hoa.
Như vậy thì càng dọa người hơn mà!
...
Sau khi Tô Yên quay về, người dân quỳ trên mặt đất mới nâng nhau đứng dậy.
Chờ đến khi Mạnh Thiêm đưa người xử lý thi thể Lương An Chí, mới phát hiện thi thể của Lương An Chí đã bị hủy hoại không còn bộ dáng.
Trên mặt đất đầy dấu chân và nước miếng, không biết đầu bị cái gì đập vào, nát không ra gì.
"Hừ, trừng phạt đúng tội!"
Mạnh Thiêm mắng xong, không nhìn thêm nữa, sợ bẩn hai mắt của hắn.
Chỉ đạo thuộc hạ dùng gậy kéo thi thể đã nát bét lên chiếu, bọc lại, nâng ra bãi tha ma.
Lương An Chí gian trá có quyền lực, ỷ vào có người chống lưng nên làm mưa làm gió ở Thanh Thành. Không những thích hưởng thụ xa hoa lãng phí, mà còn nhốt nhiều người dân trong thành ở ngoài cửa.
Nếu ai dám mềm lòng thả người vào thành, sẽ bị trừng phạt. Nghiêm trọng hơn sẽ mất mạng.
Đây là chiến trường, mạng của mỗi một bính lính đều rất quý giá, nhưng Lương An Chí lại chà đạp như vậy!
Lúc đầu, có binh lính không chấp nhận được, sẽ mở cửa cho người vào thành. Sau đó, Lương An Chí thấy bọn lính tự làm theo ý riêng nên giết chết những người dân lẻn vào thành.
Từ đó trở đi, không còn ai dám cho dân vào thành nữa.
Nhưng sợ bọn họ gặp nguy hiểm nên dựng lều tranh ngoài thành, binh lính sẽ thay phiên canh gác, bảo vệ bọn họ.
Cho nên, người dân oán hận Lương An Chí như vậy cũng không vô lý.
Loại người này, chết rồi xuống mười tám tầng địa ngục cũng đáng tội!
...
Huyện Lục Thủy, cách nhau một thành, từng là lãnh thổ của Đại Yến.
Bây giờ đã bị người man rợ Đại Liêu xâm chiếm, ít ngày nữa, sẽ mở cuộc tấn công Thanh Thành.
Trong đại sảnh rộng rãi, tiếng đàn tiếng sáo, các vũ nữ mặc bộ sa mỏng, eo thon lộ ra, giọng hát uyển chuyển, như hóa thân thành rắn.
Thái tử Đại Liêu, Thác Bạt Trác, lười biếng dựa vào trường kỷ, mái tóc đen kết thành bím tóc, búi cao trong kim quan.
Hắn ta vuốt ve chén rượu, nét mặt lạnh lùng, giữa mày còn vẻ hung ác nham hiểm.
Chợt, mày hắn ta nhíu lại, đưa tay.
"Dừng!"
Nhạc sư và vũ nữ lập tức dừng lại, cung kính lui xuống một bên.
Thác Bạt Trác nghiêng tai lắng nghe, vẻ mặt lạnh lùng: "Âm thanh gì vậy?"
Các tướng lĩnh run rẩy, liếc nhìn nhau, đồng thời lắc đầu.
"Điện hạ, không có âm thanh gì..."
"Đúng vậy, bọn thuộc hạ cũng không nghe thấy."
"Không ——" Thác Bạt Trác ngồi dậy, trong lòng dâng lên một linh cảm xấu.
Linh cảm của hắn ta luôn chính xác, cũng nhờ năng lực này, hắn ta mới có thể chạy thoát hết lần này đến lần khác, đánh bại các huynh đệ khác, đạt được vị trí trữ quân.
Bây giờ, cảm giác này lại xuất hiện.
Chỉ là ——
Không tốt, rất xấu!
"Cái này..."
Vào lúc này, quân sư vuốt râu, trầm tư suy nghĩ, chợt nói: "Điện hạ, chẳng lẽ là âm thanh truyền từ Thanh Thành?"
"Ồ?" Thác Bạt Trác nhướng mày.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.