Thời gian không đợi người, tháng thứ hai cuối cùng qua đi. Tháng này, là tháng đầu tiên của mùa Đông, cũng là tháng cuối cùng của nàng.Y Xảo cảm thấy cơ thể bắt đầu yếu nhược. Cả ngày chui trong phòng, sợ hãi cái lạnh thấu xương bên ngoài. Thanh Trúc lo lắng không thôi, nàng bắt đầu hay cảm sốt.
Tiêu Dao mời Thái Y tới phủ, ngày lại ngày túc trực bên nàng, sợ nàng lạnh mà sinh bệnh. Vị Thái Y nọ, râu tóc bạc trắng, y thuật cao siêu. Khi bắt mạch cho nàng thì liền cau mày:
- Ngươi nhiễm độc bao lâu rồi?
Thanh Trúc kinh ngạc:
- Tiểu thư, người...là ai đã hạ độc chứ!!?
Y Xảo ra dấu im lặng, chậm rãi nói:
- Chuyện này kì thực rất dài. Đừng nói cho Tiêu Dao.
- Nhưng, tiểu thư....
Thanh Trúc sợ hãi xiết chặt vạt áo. Là do nàng không trông nom Y Xảo cẩn thận...
- Thanh Trúc, không cần lo lắng.
Y Xảo chấn an nha hoàn của mình, lại quay qua nhìn Thái y, ánh mắt khẩn cầu
- Được rồi. - Từ Thái y chau mày gật đầu
- Đa tạ Thái y.- Nàng mỉm cười, trên môi mang nét nhợt nhạt
Từ Thái y thở dài rời đi. Cô gái xinh đẹp như vậy, sợ rằng "hồng nhan bạc mệnh". Ông tuy rằng có thể giải độc, nhưng mà thời gian trị liệu phải kéo dài hai tháng. Nàng...e rằng không trụ được tới tháng thứ hai.
Mỗi ngày, Tiêu Dao đều ép nàng uống thuốc. Thuốc rất đắng, lòng nàng còn đắng hơn. Nàng rất muốn nói cho hắn biết, cho dù hắn cho nàng uống bao nhiêu thuốc thì bệnh tình của nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-sung-than-bi-my-nhan-can-thi/172952/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.