A Doãn đưa Phi Phi về phòng, chờ y vệ sinh thay đồ rồi họ mới tiếp tục đi đến chỗ đám A Tiêu. Họ cùng nhau cưỡi ngựa, bắn cung, vui đùa hết ngày này qua ngày khác. Thảo nguyên mênh mông một lẫn nữa lại vang dội tiếng cười của tuổi trẻ, tiếng cười của thanh xuân.
Cho đến một ngày, ngày họ phải ly biệt lại đến, vì sắp đến đại hỉ của A Hạo nên họ phải nhanh chóng khỏi hành lên đường.
Phi Phi biết ngày mai mọi người đều phải rời đi thì tự nhốt mình trong phòng, tự tạo kén trên giường không tiếp xúc với ai.
Đến khi cha của y bước vào đi lại giường ngồi, nhẹ giọng gọi tên y.
- Phi Phi, con sao rồi.
- Phụ thân....sao người lại vào đây.
- Hazzzz....con định tuyệt thực đến bao giờ ?
- Con.....
- Con có chuyện gì muốn nói với ta sao ?
- Vì sao tim ta phải đập vì người khác ? Vì sao trong thâm tâm một người lại nhất định phải có hình hóng của người khác ?
- Phi Phi...con lớn thật rồi, khi trái tim con đập vì người kia thì cũng là lúc con sẽ không thể nào rời xa người đó được. Đó gọi là yêu, một khi hai trái tim cùng hướng về nhau, cùng đập chung một nhịp đó mới là tình yêu.
-......
- Con nên nói ra tình cảm của mình cho người kia biết, nếu không sau này con sẽ ân hận cả đời.
- Ân hận cả đời sao ?
- Đúng vậy, sau này nếu như con muốn cũng sẽ không kịp nữa.
Phi Phi nằm trong chăn, y nghe hết những lời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-sung-sao-ta-khong-can/1477040/chuong-123.html