A Tiêu và Lạc Kiều vẫn đang chìm đóng trong giấc nồng thì bất ngờ giật mình bởi tiếng hét phòng bên. A Tiêu giật mình ngồi dậy, nắm lấy kiếm để gần đó rồi đem Lạc Kiều bảo hộ phía sau mình.
- A Tiêu...tiếng hét phòng bên.
- Được......đi.
Hai người nhanh chóng mở cửa chạy qua phòng bên, A Tiêu đạp cửa xông vào. Nhưng bất ngờ hơn là A Tiêu thấy A Doãn nữa thân trên không mảnh vải che thân đang ngồi dưới đất ôm bụng mình. Trên giường Phi Phi hai mắt đỏ ửng, tay ôm chăn che trước ngực nhìn A Doãn đầy oán trách.
- A Doãn...chuyện gì vậy......
- .......
A Tiêu lo lắng đi đến hỏi A Doãn nhưng A Doãn cũng lắc đầu ý nói không biết. Lạc Kiều nhìn tình hình có chút gì đó lạ lạ, y đi đến ngồi xuống giường cầm chiếc áo của Phi Phi vội khoác đại lên người cho Phi Phi.
- Phi Phi...chuyện gì vậy ? Nói huynh nghe đi....
- Lạc Kiều...hức.....hức.....òaaaaaaaaaaa......
Phi Phi bật khóc khi nghe Lạc Kiều hỏi, y ôm chầm lấy Lạc Kiều khóc như một đứa trẻ. A Tiêu cũng phần nào hiểu ra chuyện gì, y đỡ A Doãn lại bàn ngồi rồi đi đóng cửa lại.
- A Doãn, ngươi nói thật ra đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ?
- Ta không biết...ta thật sự không nhớ gì cả.
- Sao lại không nhớ ?
- Ngươi hỏi ta ta biết hỏi ai.
A Doãn bức tóc vò đầu nhìn A Tiêu cười khổ, A Tiêu biết không khai thác gì từ y được liền ra hiệu cho Lạc Kiều dò hỏi Phi Phi.
- Phi Phi, đệ nói cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-sung-sao-ta-khong-can/1477038/chuong-121.html