Sau chuyện đó thì hầu như không khí trong cung có chút trầm lắng hơn bình thường. Lạc Kiều cảm nhận được giữ họ đã vô tình hình thành lên một bức từng khoảng cách rất lớn. Y muốn làm gì đó nhưng bất lực không biết phải làm sao. Tối hôm đó, y tập trung mọi người lại đánh liều hỏi mọi người.
- Rồi mấy đệ và muội không có ý định xin lỗi phụ thân mình sao ?
A Hạo có chút không biết nói sao, cậu chỉ cuối đầu rồi nhỏ giọng lẩm bẩm.
- Tụi đệ không biết phải mở lời như thế nào.
- Hazz....tụi đệ không biết mở lời hay là không dám, ta nghĩ các đệ nên hành động đi đừng để mọi chuyện đi quá xa.
Đám người của A Hạo vẫn còn đang bàn cách làm sao cho họ có thể mở lời được với phụ thân của mìn thì bất ngờ người của hoàng thượng xông vào khống chế tất cả bọn họ.
- Hoàng thượng có lệnh đưa tất cả những người có mặt ở đây đến núi Túc Mã. Bắt đầu tập luyện trong vòng hai năm, nếu chưa đến hạn ai tự ý xuống núi xử theo lẽ thường.
- Lại tập luyện ?
Không để đám người họ mở lời hỏi, trực tiếp trói người đem đi ngay trong đêm. Tại Hoàng Ninh cung, sáu con người đứng đó nhìn theo mấy chiếc xe ngựa từ từ rời đi kia có chút không nỡ.
Ngô Lãng nắm tay Hàn Phong chào tạm biệt họ rồi trở về phủ, Gia Minh và Ngô Diện cũng đi ngay sao đó. Ngô Thiễn ôm cậu vào người rồi xoa bờ vai gầy của cậu như cố an ủi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-sung-sao-ta-khong-can/1477031/chuong-114.html