Mãi cho đến mấy canh giờ sau Liên Thành mới mệt mỏi tỉnh dậy, cậu cố chống tay ngồi dậy vì có phần lo cho sức khỏe của Lạc Kiều. Ngô Thiễn bên ngoài tay đang bê một tô cháo bước vào nhìn thấy cậu đang cố ngồi dậy thì giật mình liền đi nhanh về phía cậu.
- Ngươi chưa khỏe, mau nằm xuống một chút đã.
- Lạc Kiều.....y sao rồi ?
- Y ổn. Chỉ cần nghỉ ngơi một lúc sẽ khỏi.
- Ưm.
Ngô Thiễn đỡ cậu ngồi dựa vào thành giường rồi từ từ thổi từng muỗng đút cho cậu ăn. Liên Thành mỉm cười nhìn anh rồi ngoan ngoãn ăn hết tô cháo anh đem đến.
- Đa tạ.
- Sao ?
- Lúc nào huynh vẫn bên ta vô điều kiện.
- Nếu biết vậy thì độc vương mau thưởng cho ta đi.
- Huynh muốn ta thưởng gì ?
- Đêm xuân ngàn vàng.
Liên Thành nghe anh nói ra bốn từ đó thì nhíu mày, không thương tiếc co chân đạp anh một phát rơi luôn xuống giường.
Anh đứng lên nhìn cậu cười lưu manh rồi cũng nhanh chóng đỡ cậu qua thăm Lạc Kiều. Bên này, Lạc Kiều cũng đã dần tỉnh lại, y có chút ngạc nhiên nhìn quanh ngơ ngác.
- Có chuyện gì vậy ? Sao mọi người tập trung đây đông vậy ?
A Tiêu ngồi bên giường nhìn y tỉnh dậy thì không khỏi vui mừng, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm hẳng ra. Lạc Kiều nhìn mọi người có chút khó hiểu, thì bên ngoài Ngô Thiễn đỡ Liên Thành đi vào.
- Lạc Kiều, ngươi ổn rồi chứ ?
- Độc vương, hoàng thượng.
- Không cần hành lễ, ngươi thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/nam-sung-sao-ta-khong-can/1477030/chuong-113.html